TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 1
Chương 1: Chiều thứ bảy

Thứ Bảy, khi những vệt nắng cuối ngày đã chuyển sang màu vàng cam mềm mại, không còn gay gắt đốt da như mấy tiếng trước. An Nhiên duỗi người, nghe tiếng khớp vai kêu một tiếng "cắc" nhỏ trong không gian tĩnh lặng của "Hoài Niệm". Đã gần sáu giờ tối, giờ này quán thường vắng. Vị khách cuối cùng, một cô bé sinh viên hay ghé đây làm bài tập, đã về cách đây mười lăm phút, để lại dư vị ngòn ngọt của ly cacao nóng còn vương trong không khí. Giờ đây, chỉ còn An Nhiên, những kệ sách cao ngất im lìm, và tiếng hát liêu trai của Khánh Ly đang thủ thỉ "Diễm Xưa" từ chiếc loa nhỏ trên quầy.

"Chiều nay còn mưa sao em không lại? Nhớ mãi trong cơn đau vùi..."

Một chút hoài niệm, một chút buồn man mác. Rất hợp với cái tên, và rất hợp với tâm trạng của An Nhiên, đôi khi ở tuổi 29, cái tuổi mà bạn bè cùng trang lứa phần lớn đã yên bề gia thất hoặc đang phấn đấu không ngừng cho những nấc thang sự nghiệp cao hơn, cô lại chọn gắn mình với quán cafe sách nhỏ xíu, cũ kỹ này. Đôi lúc, giữa những đêm khuya tự pha cho mình một ly trà ấm sau khi khách đã về hết, cô cũng tự hỏi liệu lựa chọn này có quá an phận, quá tách biệt hay không. Nhưng rồi cảm giác bình yên khi được sống giữa mùi cà phê rang xay quyện với mùi giấy cũ, được chạm vào những trang sách nhuốm màu thời gian, lại xua đi những lăn tăn đó. Đây là thế giới cô chọn, hoặc có lẽ, thế giới này đã chọn cô.

Cô đưa mắt nhìn quanh đứa con tinh thần của mình. Sàn gạch bông hoa văn cổ điển, bàn ghế gỗ màu nâu trầm đã lên nước bóng loáng, vài chiếc đèn chụp bằng đồng tỏa ánh sáng vàng ấm áp, những bức ảnh đen trắng về Sài Gòn xưa, Hà Nội cũ treo trên mảng tường gạch không tô. Mọi thứ đều mang một vẻ trầm mặc, cũ kỹ có chủ đích. Cô thích sự chân thật đó, một ốc đảo giữa lòng thành phố ngày càng hào nhoáng và vội vã bên ngoài kia.

King coong...

Tiếng chuông cửa bằng đồng nhỏ khẽ ngân lên, kéo An Nhiên ra khỏi dòng suy tưởng. Theo thói quen, cô ngẩng lên, chuẩn bị nở một nụ cười nhẹ nhàng. Nhưng người khách vừa bước vào khiến cô hơi khựng lại một chút.

Cao lớn, chững chạc, và toát ra một khí chất khác hẳn những vị khách thường ngày của "Hoài Niệm".

Đó là một người đàn ông trạc ngoài ba mươi, dáng người cao dong dỏng, bờ vai rộng vững chãi. Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi vải linen màu be, tay áo xắn lửng đến khuỷu, trông thoải mái nhưng vẫn giữ được nét lịch sự. Quần kaki sẫm màu và một đôi giày lười da trông khá tốt. Không quá bóng bảy phô trương, nhưng nhìn vào chất liệu và đường nét, An Nhiên đoán chúng không rẻ tiền. Gương mặt anh ta góc cạnh, nam tính, với vầng trán cao và sống mũi thẳng tắp. Đôi mắt sâu, ẩn sau cặp kính gọng kim loại mỏng, ánh nhìn sắc sảo, có chút mệt mỏi nhưng vẫn đầy tập trung. Vài nếp nhăn nơi khóe mắt và trán càng làm tăng thêm vẻ từng trải, suy tư.

Anh ta đứng ngay ngưỡng cửa, khẽ nheo mắt một giây như để thích ứng với ánh sáng dịu hơn trong quán, rồi đôi mắt đó nhanh chóng lướt một vòng không gian. An Nhiên, với sự nhạy cảm của một người hướng nội và kinh nghiệm quan sát khách hàng bao năm, nhận ra ngay cái nhìn đó, không phải sự tò mò đơn thuần, mà là một sự phân tích, đánh giá nhanh chóng về cấu trúc, vật liệu, ánh sáng. Một kiến trúc sư? Hoặc người làm trong ngành thiết kế? Rất có thể.

"Chắc sếp lớn nào đi công tác, tìm chỗ yên tĩnh xử lý công việc gấp đây." An Nhiên thầm đoán, môi khẽ nhếch lên một ý nghĩ vui vui: "Hy vọng sếp không yêu cầu wifi tốc độ cao, mạng ở đây hơi hoài niệm giống cái tên quán."

Người đàn ông tiến về phía quầy bar, nơi An Nhiên đang đứng. Mùi hương nhẹ nhàng, nam tính của gỗ đàn hương hay tuyết tùng gì đó thoảng qua, dễ chịu chứ không nồng gắt. Khoảng cách gần hơn cho thấy sự chỉn chu nhưng không quá cầu kỳ của anh ta, và cả nét mệt mỏi khá rõ trên gương mặt. Anh ta dừng lại trước quầy, ánh mắt lướt qua menu viết tay bằng phấn trên tấm bảng đen nhỏ.

"Chào anh, anh dùng gì ạ?"

An Nhiên lên tiếng trước, giọng nói nhẹ nhàng, vừa đủ nghe.

Anh ta ngẩng lên nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm có vẻ dịu đi một chút khi đối diện trực tiếp. Một cái nhìn thẳng, không né tránh, nhưng cũng không khiến người đối diện cảm thấy bị soi mói. Giọng anh ta trầm, ấm, và có chút khàn nhẹ vì mệt mỏi:

"Cho tôi một cà phê đen đá. Không đường."

Vẫn là yêu cầu kinh điển của những người cần sự tỉnh táo hoặc đơn giản là thích vị đắng nguyên bản: "Vâng, anh chờ một lát."

An Nhiên quay người, thành thạo lấy phin, đong cà phê. Đôi tay cô di chuyển nhịp nhàng, những động tác đã trở thành bản năng sau bao năm. Cô cảm nhận được ánh mắt của người khách lạ vẫn đang dõi theo từng cử động của mình. Không phải tò mò tọc mạch, mà giống như một sự quan sát trầm tĩnh, chú tâm vào chi tiết. Điều này khiến cô tập trung hơn, cố gắng làm mọi thứ hoàn hảo nhất có thể. Châm nước sôi lần đầu, chờ cà phê nở đều, rồi mới rót đầy phin. Từng giọt, từng giọt đen sánh bắt đầu hành trình của mình, rơi xuống ly đá bên dưới.

"Cà phê của anh." Cô đặt chiếc phin và ly đá lên đĩa nhỏ, đẩy về phía anh.

Anh ta cầm lấy ly cà phê, không hỏi mật khẩu wifi, không tìm ổ cắm điện, chỉ lặng lẽ tiến về chiếc bàn gỗ cũ kỹ trong góc gần cửa sổ, nơi có thể nhìn ra mảnh sân nhỏ với giàn hoa giấy đang thẫm lại trong ánh chiều tà. Anh đặt chiếc cặp da xuống ghế trống bên cạnh, ngồi xuống, khẽ thở ra một hơi dài gần như không nghe thấy. Anh nhấp một ngụm cà phê, rồi chỉ ngồi đó, tựa lưng vào ghế, mắt nhìn ra khoảng sân bên ngoài, vẻ mặt có chút thả lỏng hơn so với lúc mới bước vào.

An Nhiên kín đáo quan sát từ quầy bar. Cô thấy rõ sự căng thẳng dường như đang từ từ rút khỏi bờ vai anh ta. Có lẽ công việc rất áp lực. Hoặc cuộc sống ngoài kia quá ngột ngạt. Cô hiểu cảm giác đó. Đôi khi, chính cô cũng cần "Hoài Niệm" như một liều thuốc an thần cho tâm hồn. Vị khách lạ này, dù hoàn toàn khác biệt về vẻ ngoài và khí chất, dường như cũng đang tìm kiếm điều tương tự. Một người hướng nội khác đang tìm về không gian an toàn của mình?

Cô thôi không nhìn nữa, lẳng lặng đi sắp xếp lại mấy cuốn sách ở kệ gần đó. Tiếng nhạc Trịnh vẫn chảy trôi. Mùi cà phê thơm nồng. Ánh đèn vàng ấm áp. Không gian tĩnh lặng gần như tuyệt đối, chỉ thỉnh thoảng bị phá vỡ bởi tiếng lật sách khe khẽ hoặc tiếng đá tan trong ly. Vị khách lạ vẫn ngồi đó, thỉnh thoảng nhấp cà phê, thỉnh thoảng lấy ra một cuốn sổ tay nhỏ và cây bút chì kim, hí hoáy vẽ vời gì đó mà An Nhiên không thấy rõ. Anh ta hoàn toàn chìm vào thế giới của riêng mình, nhưng sự hiện diện của anh ta không hề gây khó chịu, ngược lại, nó lại hòa quyện một cách kỳ lạ vào sự yên tĩnh của quán.

Thời gian trôi qua như nước. Mặt trời đã lặn hẳn. Đèn đường bên ngoài con hẻm bắt đầu bật sáng. Vị khách lạ gấp cuốn sổ lại, uống cạn ly cà phê đã tan hết đá. Anh ta nhìn đồng hồ, rồi chậm rãi đứng dậy, thu dọn đồ đạc. Anh bước lại quầy, đặt chiếc ly rỗng xuống.

"Cảm ơn." Vẫn giọng nói trầm khàn đó, nhưng dường như đã bớt đi vẻ mệt mỏi.

"Không có gì ạ." An Nhiên đáp lại, nhìn thẳng vào mắt anh. Lần này, cô thấy trong ánh mắt đó một sự đánh giá lặng lẽ, và có lẽ, một chút hài lòng?

"Hẹn gặp lại anh."

Anh ta khẽ gật đầu, một cái gật đầu dứt khoát hơn lúc đến. Rồi anh xoay người, bước nhanh ra cửa. King coong. Cánh cửa gỗ khép lại, trả lại sự tĩnh lặng hoàn toàn cho "Hoài Niệm".

An Nhiên đứng đó một lúc, nhìn theo bóng anh ta mất hút ngoài đầu hẻm. Nhật Tấn. Cô nhớ lại cái tên trên màn hình máy POS khi anh thanh toán bằng thẻ. Một cái tên khá ấn tượng, giống như con người anh ta vậy. Lạnh lùng, sắc sảo, nhưng lại tìm đến một nơi chốn hoài cổ như thế này để thả lỏng tâm hồn. Có lẽ, ai cũng có những góc khuất, những nhu cầu không thể hiện ra bên ngoài.

5

0

2 tháng trước

4 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.