0 chữ
Chương 48
Chương 48: Kẻ không bình thường
Khai Vân cắn chặt quả dưa chuột trong miệng, giải phóng cả hai tay, đồng thời nắm chặt chuôi đao, rút nó ra từ sau lưng.
Đương nhiên là phải nhân lúc anh ta đang "bệnh", lấy luôn mạng anh tachứ!
Trước khi cô xuất chiêu, tất cả mọi người đều nghĩ rằng cô đã đưa ra quyết định ngu xuẩn nhất.
Bởi vì ngay cả những tuyển thủ hạt giống của các trường cũng không dám dễ dàng đối đầu trực diện với Lư Khuyết.
Danh hiệu "kẻ không bình thường" của anh ta không phải tự dưng mà có. Một là do tính cách âm trầm, khó gần; hai là vì anh ta sở hữu một sức mạnh khủng khϊếp không thể khống chế từ di truyền gien.
Nếu chỉ xét về thực lực cá nhân, Lư Khuyết tuyệt đối là kẻ xuất chúng. Anh ta trời sinh là vì “võ” mà sinh.
Thế nhưng, ngay vào lúc mọi người tưởng như sắp chứng kiến cái chết của Khai Vân, thanh đao sắt tưởng chừng tầm thường trong tay cô lại vung lên, tạo ra một luồng đao khí trắng sáng.
Ngay cả giữa ban ngày, cũng có thể thấy bằng mắt thường luồng đao khí sắc bén bao phủ lấy lưỡi đao.
Ánh sáng trắng vẽ nên một hình dáng trông như một vầng trăng khuyết, mang theo sát khí lạnh lẽo, gào thét lao về phía Lư Khuyết.
Chiêu này chính là "Nguyệt Hồ Trảm" – một trong những đao pháp phổ biến nhất, cũng là chiêu thức cơ bản mà người mới tập sẽ học.
Nhưng từ trước đến nay, chưa ai từng thấy cái loại Nguyệt Hồ Trảm tự mang theo hiệu ứng đặc biệt thế này trong đấu trường mô phỏng.
Hoặc nói đúng hơn là…
Họ thậm chí còn không dám nghĩ đến điều này!
Dù sao, trong đấu trường mô phỏng không có vũ khí cao cấp. Thanh đao trong tay cô bây giờ cũng chỉ là một thanh đao sắt bình thường.
Điều đó có nghĩa là—luồng đao khí kia là từ nội lực thật sự của cô mà ra!
Nhưng nội lực như vậy… người dưới 40 tuổi sao có thể sở hữu được?!
Lư Khuyết lập tức cảm nhận được nguy hiểm, ngay tức khắc lật ngửa mu bàn tay, chuyển từ tấn công sang phòng thủ.
Anh ta để thiết trảo chịu phần lớn xung lực, đồng thời vận nội lực, tạo ra một tấm khiên bảo vệ trước ngực.
Nhưng…
Anh ta vẫn bị đánh bay!
Cơ thể mất khống chế, phải lùi ba đến năm mét mới miễn cưỡng đứng vững. Dù vậy, bước chân vẫn loạng choạng, suýt chút nữa đã ngã.
Tiết Thành Vũ suýt nữa cắn trúng đầu lưỡi mình: "Mẹ nó… cái gì vậy?"
Anh ta luôn nghĩ rằng nội lực của Lư Khuyết đã là đẳng cấp vượt xa người thường.
Nhưng không ngờ vẫn còn có kẻ mạnh hơn Lư Khuyết?!
Cô mới bao nhiêu tuổi chứ? Thoạt nhìn còn chưa đến hai mươi tuổi nữa?!
Tiết Thành Vũ bỗng cảm thấy có thứ gì đó ươn ướt trên mặt. Anh ta đưa tay lên lau thử, phát hiện có vệt máu văng lên. Nhìn về phía Lư Khuyết, anh ta thấy đối phương cũng đang thất thần nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay mình.
Rõ ràng… đòn đánh vừa rồi gây ra tổn thương nặng hơn những gì anh ta dự tính.
Đặc biệt là đòn tấn công vào tâm lý.
Đồng phục của Lư Khuyết bị rạch một đường nhỏ ở vai trái, máu loang ra, nhuộm đỏ bộ đồng phục sẫm màu.
Nhưng điều kỳ lạ là—vết thương này lại khiến gương mặt tái nhợt của anh có thêm chút huyết sắc.
Anh cúi đầu, nhìn chằm chằm vào vết thương trên vai mình.
Đây là cái giá anh phải trả cho sự chủ quan và khinh địch của mình. Anh sẽ ghi nhớ điều này.
Tiết Thành Vũ thấy sắc mặt anh không ổn, căng thẳng hỏi: "Lư Khuyết, cậu không sao chứ?"
Lư Khuyết nhếch môi cười, giọng trầm thấp: "Rất tốt."
Chứng kiến cảnh này, giám thị bên ngoài kinh ngạc, khán giả trong khu trực tiếp cũng sững sờ.
Ai có thể spam dấu chấm hỏi thì đều spam tới tấp, ngoài ra chẳng còn từ ngữ nào có thể diễn tả tâm trạng họ lúc này.
Tuy nhiên, đám thí sinh mải mê cày điểm vẫn chưa kịp cảm thấy chấn động.
Nhân lúc mọi người còn đang sững sờ, họ nhanh chóng lao lên, tặng cho Giang Đồ – người đang bất động – một nhát chí mạng.
Xong xuôi liền quay đầu bỏ chạy.
Lôi Khải Định thoát khỏi cơn sốc, chỉ về phía trước hét lên: "Khai Vân! Bạn thân của cô bị gϊếŧ rồi!"
Đương nhiên là phải nhân lúc anh ta đang "bệnh", lấy luôn mạng anh tachứ!
Trước khi cô xuất chiêu, tất cả mọi người đều nghĩ rằng cô đã đưa ra quyết định ngu xuẩn nhất.
Bởi vì ngay cả những tuyển thủ hạt giống của các trường cũng không dám dễ dàng đối đầu trực diện với Lư Khuyết.
Danh hiệu "kẻ không bình thường" của anh ta không phải tự dưng mà có. Một là do tính cách âm trầm, khó gần; hai là vì anh ta sở hữu một sức mạnh khủng khϊếp không thể khống chế từ di truyền gien.
Nếu chỉ xét về thực lực cá nhân, Lư Khuyết tuyệt đối là kẻ xuất chúng. Anh ta trời sinh là vì “võ” mà sinh.
Thế nhưng, ngay vào lúc mọi người tưởng như sắp chứng kiến cái chết của Khai Vân, thanh đao sắt tưởng chừng tầm thường trong tay cô lại vung lên, tạo ra một luồng đao khí trắng sáng.
Ánh sáng trắng vẽ nên một hình dáng trông như một vầng trăng khuyết, mang theo sát khí lạnh lẽo, gào thét lao về phía Lư Khuyết.
Chiêu này chính là "Nguyệt Hồ Trảm" – một trong những đao pháp phổ biến nhất, cũng là chiêu thức cơ bản mà người mới tập sẽ học.
Nhưng từ trước đến nay, chưa ai từng thấy cái loại Nguyệt Hồ Trảm tự mang theo hiệu ứng đặc biệt thế này trong đấu trường mô phỏng.
Hoặc nói đúng hơn là…
Họ thậm chí còn không dám nghĩ đến điều này!
Dù sao, trong đấu trường mô phỏng không có vũ khí cao cấp. Thanh đao trong tay cô bây giờ cũng chỉ là một thanh đao sắt bình thường.
Điều đó có nghĩa là—luồng đao khí kia là từ nội lực thật sự của cô mà ra!
Lư Khuyết lập tức cảm nhận được nguy hiểm, ngay tức khắc lật ngửa mu bàn tay, chuyển từ tấn công sang phòng thủ.
Anh ta để thiết trảo chịu phần lớn xung lực, đồng thời vận nội lực, tạo ra một tấm khiên bảo vệ trước ngực.
Nhưng…
Anh ta vẫn bị đánh bay!
Cơ thể mất khống chế, phải lùi ba đến năm mét mới miễn cưỡng đứng vững. Dù vậy, bước chân vẫn loạng choạng, suýt chút nữa đã ngã.
Tiết Thành Vũ suýt nữa cắn trúng đầu lưỡi mình: "Mẹ nó… cái gì vậy?"
Anh ta luôn nghĩ rằng nội lực của Lư Khuyết đã là đẳng cấp vượt xa người thường.
Nhưng không ngờ vẫn còn có kẻ mạnh hơn Lư Khuyết?!
Cô mới bao nhiêu tuổi chứ? Thoạt nhìn còn chưa đến hai mươi tuổi nữa?!
Tiết Thành Vũ bỗng cảm thấy có thứ gì đó ươn ướt trên mặt. Anh ta đưa tay lên lau thử, phát hiện có vệt máu văng lên. Nhìn về phía Lư Khuyết, anh ta thấy đối phương cũng đang thất thần nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay mình.
Đặc biệt là đòn tấn công vào tâm lý.
Đồng phục của Lư Khuyết bị rạch một đường nhỏ ở vai trái, máu loang ra, nhuộm đỏ bộ đồng phục sẫm màu.
Nhưng điều kỳ lạ là—vết thương này lại khiến gương mặt tái nhợt của anh có thêm chút huyết sắc.
Anh cúi đầu, nhìn chằm chằm vào vết thương trên vai mình.
Đây là cái giá anh phải trả cho sự chủ quan và khinh địch của mình. Anh sẽ ghi nhớ điều này.
Tiết Thành Vũ thấy sắc mặt anh không ổn, căng thẳng hỏi: "Lư Khuyết, cậu không sao chứ?"
Lư Khuyết nhếch môi cười, giọng trầm thấp: "Rất tốt."
Chứng kiến cảnh này, giám thị bên ngoài kinh ngạc, khán giả trong khu trực tiếp cũng sững sờ.
Ai có thể spam dấu chấm hỏi thì đều spam tới tấp, ngoài ra chẳng còn từ ngữ nào có thể diễn tả tâm trạng họ lúc này.
Tuy nhiên, đám thí sinh mải mê cày điểm vẫn chưa kịp cảm thấy chấn động.
Nhân lúc mọi người còn đang sững sờ, họ nhanh chóng lao lên, tặng cho Giang Đồ – người đang bất động – một nhát chí mạng.
Xong xuôi liền quay đầu bỏ chạy.
Lôi Khải Định thoát khỏi cơn sốc, chỉ về phía trước hét lên: "Khai Vân! Bạn thân của cô bị gϊếŧ rồi!"
6
0
3 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
