0 chữ
Chương 47
Chương 47: Thả cậu ấy ra
Nhóm người trong tòa nhà huấn luyện vì tự bảo vệ mình mà phản bội, đám người vốn thuộc phe "hải tặc tinh tế" thấy không thể tranh giành đầu người cũng lao ra. Khi số lượng kẻ địch chênh lệch đến mức áp đảo, những học viên còn sót lại của phe quân cứu viện liền trở thành những viên kim cương đắt giá sáng chói.
Bài học rút ra từ nhiều năm tranh giành điểm hỗ trợ của các tiền bối chính là: Không cần thiên trường địa cửu, chỉ cần đã từng ra tay hiểm độc.
Khai Vân ước lượng khoảng cách giữa Lôi Khải Định, Giang Đồ và Lư Khuyết, cảm thấy bọn họ có lẽ không thể thoát được. Nhưng bản đồ này lại quá nhỏ, tuyến đường cuối cùng chỉ có thể chạy vòng vòng. Nếu không cắt đuôi truy binh hoàn toàn, tình thế chỉ càng lúc càng nguy hiểm.
Cô còn đang suy tính nên chạy theo lộ tuyến nào, những kẻ truy đuổi phía sau đã không thể nhịn được nữa.
Người đồng đội bên cạnh Lư Khuyết lao lên – cũng là sinh viên năm tư, Tiết Thành Vũ – rút ra từ ba lô của mình một chiếc roi da dài bốn, năm mét. Anh ta khẽ lắc cổ tay, vung roi lên tạo thành một đường cong trong không trung. Đồng thời, anh ta xoay tròn cánh tay, mượn đà chạy mà làm căng toàn bộ cây roi.
Bất cứ ai từng thi đấu trong giải đấu hay tham gia huấn luyện hằng ngày đều có chút bóng ma với loại vũ khí này. Bởi vì nếu không quất roi chuẩn, thì nó sẽ "không nhận họ hàng", thậm chí ngay cả người đang cầm roi cũng có thể bị chính nó đánh trúng.
Chỉ trong nháy mắt, chiếc roi dài bốn, năm mét vừa tung ra, một nửa số người phía sau lập tức né tránh, sợ bị ảnh hưởng.
Tiết Thành Vũ tất nhiên không đến mức không điều khiển nổi một cây roi, nhưng tốc độ quất roi vẫn chưa đủ nhanh, không đạt yêu cầu của anh ta.
Anh ta hét lên: "Lư Khuyết, giúp tôi!", đồng thời quất roi về phía Lư Khuyết.
Lư Khuyết lập tức giảm tốc độ theo phản xạ, ngưng tụ nội lực vào tay phải, đánh một chưởng vào phần giữa của cây roi đang quất tới mang theo cơn gió mạnh.
Chiếc roi lập tức gia tốc, lực truyền đến tận đầu roi. Phần đuôi mềm mại của nó rung mạnh một cái rồi lao vυ"t về phía trước với tốc độ cực nhanh.
Lôi Khải Định hét lên, nhảy lên tránh né trong hoảng loạn, may mắn chỉ bị sượt qua một chút. Nhưng Giang Đồ thì không may mắn như vậy.
Vị trí của cậu ta không thuận lợi để tránh né, phản xạ của bản thân cũng không đủ nhanh. Nghe thấy tiếng gió rít lên, phản ứng đầu tiên là cúi đầu nhìn. Và thế là, cậu ta tận mắt chứng kiến cảnh tượng đầu roi quất trúng bắp chân mình, sau đó cuốn chặt lấy nó.
Tiết Thành Vũ đắc ý cười một tiếng, không đợi Giang Đồ phản kháng, mạnh mẽ giật roi một cái, kéo cậu ta lên không trung.
"Đã đến rồi thì đừng mong chạy! Đây là xem thường đàn anh đấy à?"
Khai Vân quay đầu lại, thấy Giang Đồ bị lôi đi xa, vươn tay hét lớn:
"Bạn thân yêu dấu của tôi!!"
Không ai thèm để ý đến tiếng hét của cô.
"Thả cậu ấy ra!"
Khai Vân nhón mũi chân, trượt một đoạn trên mặt đất để dừng lại thật nhanh.
Ngẩng đầu lên, cô chính diện đối diện với Lư Khuyết.
Đây là lần đầu tiên cô quan sát kỹ vị thí sinh truyền kỳ này ở cự ly gần.
Dưới mắt anh ta có quầng thâm nặng nề, sắc mặt nhợt nhạt của người thiếu khí huyết. Ngũ quan sắc nét, hốc mắt sâu. Một khuôn mặt rõ ràng có thể được xem là điển trai, nhưng lại vô cớ khiến người ta lạnh sống lưng, toát lên một loại khí chất đầy thô bạo.
Khai Vân hạ ánh mắt xuống.
Tay chân anh ta thon dài, dáng vẻ có chút khom lưng, nhưng cũng có thể chỉ là thói quen khi chạy.
Anh ta gần như không suy nghĩ gì, vẫn giữ tư thế chạy với đầu gối hơi cong, vung tay chụp tới một trảo.
Lư Khuyết hiển nhiên không xem cô vào mắt, trong khi tấn công vẫn để lộ sơ hở ở phần hạ bàn. Đường đi của thiết trảo vô cùng rõ ràng, không chút che giấu, thậm chí anh ta còn chưa dùng toàn lực, cứ nghĩ như thế là có thể dễ dàng gϊếŧ chết Khai Vân.
Bài học rút ra từ nhiều năm tranh giành điểm hỗ trợ của các tiền bối chính là: Không cần thiên trường địa cửu, chỉ cần đã từng ra tay hiểm độc.
Khai Vân ước lượng khoảng cách giữa Lôi Khải Định, Giang Đồ và Lư Khuyết, cảm thấy bọn họ có lẽ không thể thoát được. Nhưng bản đồ này lại quá nhỏ, tuyến đường cuối cùng chỉ có thể chạy vòng vòng. Nếu không cắt đuôi truy binh hoàn toàn, tình thế chỉ càng lúc càng nguy hiểm.
Cô còn đang suy tính nên chạy theo lộ tuyến nào, những kẻ truy đuổi phía sau đã không thể nhịn được nữa.
Bất cứ ai từng thi đấu trong giải đấu hay tham gia huấn luyện hằng ngày đều có chút bóng ma với loại vũ khí này. Bởi vì nếu không quất roi chuẩn, thì nó sẽ "không nhận họ hàng", thậm chí ngay cả người đang cầm roi cũng có thể bị chính nó đánh trúng.
Chỉ trong nháy mắt, chiếc roi dài bốn, năm mét vừa tung ra, một nửa số người phía sau lập tức né tránh, sợ bị ảnh hưởng.
Tiết Thành Vũ tất nhiên không đến mức không điều khiển nổi một cây roi, nhưng tốc độ quất roi vẫn chưa đủ nhanh, không đạt yêu cầu của anh ta.
Lư Khuyết lập tức giảm tốc độ theo phản xạ, ngưng tụ nội lực vào tay phải, đánh một chưởng vào phần giữa của cây roi đang quất tới mang theo cơn gió mạnh.
Chiếc roi lập tức gia tốc, lực truyền đến tận đầu roi. Phần đuôi mềm mại của nó rung mạnh một cái rồi lao vυ"t về phía trước với tốc độ cực nhanh.
Lôi Khải Định hét lên, nhảy lên tránh né trong hoảng loạn, may mắn chỉ bị sượt qua một chút. Nhưng Giang Đồ thì không may mắn như vậy.
Vị trí của cậu ta không thuận lợi để tránh né, phản xạ của bản thân cũng không đủ nhanh. Nghe thấy tiếng gió rít lên, phản ứng đầu tiên là cúi đầu nhìn. Và thế là, cậu ta tận mắt chứng kiến cảnh tượng đầu roi quất trúng bắp chân mình, sau đó cuốn chặt lấy nó.
"Đã đến rồi thì đừng mong chạy! Đây là xem thường đàn anh đấy à?"
Khai Vân quay đầu lại, thấy Giang Đồ bị lôi đi xa, vươn tay hét lớn:
"Bạn thân yêu dấu của tôi!!"
Không ai thèm để ý đến tiếng hét của cô.
"Thả cậu ấy ra!"
Khai Vân nhón mũi chân, trượt một đoạn trên mặt đất để dừng lại thật nhanh.
Ngẩng đầu lên, cô chính diện đối diện với Lư Khuyết.
Đây là lần đầu tiên cô quan sát kỹ vị thí sinh truyền kỳ này ở cự ly gần.
Dưới mắt anh ta có quầng thâm nặng nề, sắc mặt nhợt nhạt của người thiếu khí huyết. Ngũ quan sắc nét, hốc mắt sâu. Một khuôn mặt rõ ràng có thể được xem là điển trai, nhưng lại vô cớ khiến người ta lạnh sống lưng, toát lên một loại khí chất đầy thô bạo.
Khai Vân hạ ánh mắt xuống.
Tay chân anh ta thon dài, dáng vẻ có chút khom lưng, nhưng cũng có thể chỉ là thói quen khi chạy.
Anh ta gần như không suy nghĩ gì, vẫn giữ tư thế chạy với đầu gối hơi cong, vung tay chụp tới một trảo.
Lư Khuyết hiển nhiên không xem cô vào mắt, trong khi tấn công vẫn để lộ sơ hở ở phần hạ bàn. Đường đi của thiết trảo vô cùng rõ ràng, không chút che giấu, thậm chí anh ta còn chưa dùng toàn lực, cứ nghĩ như thế là có thể dễ dàng gϊếŧ chết Khai Vân.
6
0
3 tháng trước
11 phút trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
