TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 40
Chương 40: Chìa khóa

Khai Vân hỏi: “Chỉ có một chiếc chìa khóa thôi sao?”

“Đúng vậy.” Nam sinh dẫn đầu nói, “Mặc dù rất tiếc, nhưng tôi khuyên các cậu nên sớm đổi đường đi thì hơn.”

Khai Vân quay người lại, nói: “Con người của tôi từ trước tới nay không thích đi đường cũ.”

Nam sinh phía sau bật cười: “Cô em khẩu khí cũng lớn đấy. Đáng tiếc là truyền thống của Liên Quân chúng tôi không có chuyện thương hoa tiếc ngọc đâu. Nói chuyện vẫn là cẩn thận một chút, nếu không đao kiếm không có mắt, chẳng may tuốt vỏ làm ai bị thương thì không hay đâu.”

Lôi Khải Định thấy cô bị người ta uy hϊếp ngay trước mặt, trong lòng vui mừng khôn xiết, chỉ chờ xem Khai Vân nổi giận phát tác.

Kết quả, Khai Vân vẫn điềm tĩnh nói: “Tôi nghe Giang Đồ nói, mấy người các cậu đều là nhân vật lợi hại ở Liên Quân. Đội ngũ đầy đủ, kinh nghiệm dày dặn, thực lực mạnh mẽ. Là nhân vật quan trọng của ván đấu này.”

Người đối diện tự tin đáp: “Vậy chắc cậu ta cũng nói qua với cô rằng, cô không đánh lại được chúng tôi.”

Khai Vân lắc đầu: “Chuyện đó thì thực không có.”

Giang Đồ ghé sát lại người Lôi Khải Định, nhỏ giọng hỏi: “Cô ấy rốt cuộc muốn làm gì vậy?” Luôn cảm thấy không thể là một hình ảnh hòa hợp thế này được.

Lôi Khải Định kìm nén giọng lại, nhưng vẫn đầy phấn khích nói: “Nếu tôi mà biết—“ thì tôi đã ở ngay cạnh bệnh viện tâm thần rồi!

Đối phương không muốn đôi co với cô, lạnh lùng nói hai chữ: “Quay về!”

Khai Vân bình thản đáp: “Chúng tôi đã đến tận đây, giờ quay lại chẳng phải quá đáng tiếc sao.”

“Dù tiếc cũng chẳng còn cách nào khác.” Nam sinh dẫn đầu liếc nhìn thời gian, có vẻ hơi mất kiên nhẫn, ngẩng cổ hét về phía Giang Đồ: “Giang Đồ! Nể tình cùng trường, nếu các cậu quay về ngay bây giờ, tôi có thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra!”

Khai Vân giơ ngón tay, quét một vòng qua nhóm của họ: “Nhưng tôi thấy các cậu, giống như không được nha.”

Trên người bọn họ ít nhiều đều có vết thương, chứng tỏ trận chiến trước đó rất kịch liệt. Nhưng vẫn còn đứng ở đây, nghĩa là họ chưa thành công.

Sắc mặt đối phương trầm xuống: “Ý cô là gì?”

Khai Vân giơ tay, chỉ về phía sân huấn luyện.

Chiếc chìa khóa treo trên một người máy phi hành nhỏ, người máy này di chuyển với tốc độ cực nhanh, liên tục lướt qua lướt lại trong phòng. Quỹ đạo của nó hỗn loạn, khó đoán trước.

Dưới mặt đất còn có hơn chục người máy tương tự như ở cửa ải trước, nhưng kích thước lớn hơn nhiều, nhược điểm có thể tấn công lại càng ít hơn.

Hệ thống mô phỏng này không tính đến sự hao tổn của máy móc, chúng sẽ luôn duy trì số lượng cố định để cản trở hành động của thí sinh. Không thể tiêu diệt, chỉ có thể kiềm chế.

Nhưng để kiềm chế chúng không phải là chuyện dễ dàng, vì vậy nên sáu người kia mới bị mắc kẹt lại ở đây, vật lộn tìm cách vượt qua cửa ải này.

Thua rồi lại đánh, đánh rồi lại thua.

“Cửa ải này chắc chắn kiếm khách sẽ có lợi thế hơn. Kiếm thuật càng linh hoạt, nhẹ nhàng, dưới sự yểm trợ có thể dễ dàng rút chìa khóa từ người máy nhỏ kia xuống.” Khai Vân chỉ vào Giang Đồ, “Ở chỗ chúng ta, hình như chỉ có một kiếm khách.”

Giang Đồ bị cô nhắc tên, nét mặt trở nên nghiêm túc. Ánh mắt của sáu người bên kia lập tức tập trung vào cậu, khiến cậu có cảm giác như kim châm sau lưng, hơi mất tự nhiên.

Ngay sau đó, một nam sinh tóc húi cua bật cười khinh miệt.

“Em gái à, không phải cứ cầm một thanh kiếm thì có thể gọi là kiếm khách. Em gái đi chung với cậu ta, chẳng lẽ chưa thấy qua thân thủ của cậu ta sao?”

“Thử rồi, biết cậu ấy rất lợi hại nên mới muốn đến nói chuyện với mọi người.” Khai Vân nói, “Đội chúng tôi chỉ có ba người, nếu chúng tôi lấy được chìa khóa, tôi có thể nhường lại một nửa vị trí cho các người.”

Nam sinh dẫn đầu lập tức nói: “Không thể nào. Chúng tôi đến trước.”

“Tam Thiên có quy định ai đến trước thì có quyền ưu tiên không?” Khai Vân hào phóng nói, “Nhưng tôi là người biết lý lẽ nên mới tặng không cho các người ba suất đấy.”

Đối phương có vẻ đầu óc rất tỉnh táo: “Tặng không cái đầu cô ấy!”

Khai Vân quay đầu lại, nói với Giang Đồ: “Nhìn đi! Bọn họ không nói lý lẽ.”

Phía đối diện bày ra tư thế chiến đấu: “Cô đang kiếm chuyện có phải không?”

Khai Vân lại lớn tiếng kêu lên: “Nhìn kìa! Bọn họ muốn chĩa mũi đao vào một người dang tay giúp đỡ họ!”

Vừa nói, cô vừa đưa tay ra sau lưng, nắm thật chặt chuôi đao.

Giang Đồ: “??”

Hai bên đối đầu, căng thẳng đến mức có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

3

0

3 tháng trước

2 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.