TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 39
Chương 39: Đồng đội cũ

Đối với cô mà nói, đánh là đánh, cứ thế mà đánh ra hiệu quả như vậy thôi. Đòn tấn công đơn giản và trực tiếp, rất nhiều người đều có thể làm được, thật ra chẳng tính là lợi hại gì. Chỉ là cô nắm bắt thời cơ chuẩn xác hơn một chút.

“Ừm...” Khai Vân nghiêm túc nói, “Tôi nghĩ rằng, người học võ cần có thiên phú. Một loại là thiên phú về thể chất, còn có một loại gọi là ý thức.”

Giang Đồ: “Ý thức gì?”

“Sát ý.”

Lôi Khải Định tiếp lời: “Sát ý?”

Khai Vân hỏi anh ta: “Nếu có người vô duyên vô cớ muốn tát vào mặt cậu, còn hướng mặt cậu mà nhổ nước bọt vào cậu, cậu sẽ làm gì?”

Lôi Khải Định không cần suy nghĩ đáp ngay: “Gϊếŧ chết hắn!”

Khai Vân: “Đúng rồi đó!”

Lôi Khải Định nghĩ một lúc, rồi nghiêm túc nói: “… Nhưng tôi cũng sẽ không thực sự gϊếŧ chết hắn. Tôi là một công dân tốt tuân thủ pháp luật!”

“‘Nho lấy văn loạn pháp, hiệp dùng võ phạm cấm.’ Không kiềm chế được bản tính chính là dã man. Giáo dục và luyện tập không ngừng, chính là học cách đạt đến mức vừa phải.” Khai Vân nói, “Sát ý là bản năng tấn công, kiềm chế là nét tô điểm của nhân tính. Thiếu một trong hai thì cũng không thích hợp để làm một hiệp khách.”

Khai Vân gật đầu, cảm thấy đây chính là quan điểm của mình: “Tôi tin vào chính nghĩa của mình nên tôi sẽ không do dự mà rút đao. Đây chính là võ đạo của tôi.”

Giang Đồ cảm thấy cô đang khéo léo ám chỉ rằng cậu không thích hợp. Thực ra cậu cũng nghĩ vậy. Mặc dù đã tự tìm nhiều lý do để biện hộ, rằng kinh nghiệm có thể bù đắp, nhưng thực tế là cậu chẳng tiến bộ chút nào.

“Nhưng không có ý thức phản kích cũng không phải là một khuyết điểm, chỉ là trong võ học thì không phù hợp lắm. Tuy nhiên, sự không phù hợp này cũng không phải không thể cải thiện, còn phải xem những người bên cạnh cậu là ai nữa.” Khai Vân mỉm cười, nói với Giang Đồ: “Nếu cậu cần tôi khích lệ, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể làm điều đó!”

Giang Đồ: “…”

Bây giờ nghĩ lại, cậu vẫn thấy lạnh sống lưng. Ai lại dùng cách đặt đao vào lưng người khác và đe dọa lạnh lùng để khích lệ chứ?

Lúc này, Khai Vân đột nhiên giơ tay chỉ về phía trước, trong giọng nói mang theo một chút phấn khích khó nhận ra, nói: “Nhìn kìa, phía trước chẳng phải là những người bạn cũ của cậu sao?”

Giang Đồ nhìn về phía trước, phát hiện ra đó chính là đội ngũ trước đây của mình. Mấy người dường như gặp khó khăn, bị kẹt lại ở chỗ này. Khi nhìn thấy cậu xuất hiện, ánh mắt họ lộ rõ sự kinh ngạc khó tả.

Hiện tại, Giang Đồ nhìn nụ cười của Khai Vân đã thấy sợ, nhìn cô bước tới với dáng điệu chẳng thèm quan tâm ai cả, tưởng rằng cô định ra tay, cậu vội vàng giơ tay chắn, nói: “Đợi đã, họ là bạn học của tôi. Lúc đó là tôi tự nguyện rời đội.”

Sau cuộc thi, mọi người vẫn phải tiếp tục ở chung, cậu không muốn làm mọi chuyện trở nên khó xử.

… Hơn nữa, cậu căn bản không có lý do để làm khó dễ.

“Tôi biết. Bạn học với nhau thì phải hòa thuận, thân thiện, giúp đỡ lẫn nhau. Mặc dù tôi không có bạn học nhưng sư phụ tôi luôn dạy tôi như vậy.” Khai Vân nói với vẻ đặc biệt chân thành, “Bạn học của cậu chính là bạn học của tôi. Chính vì họ từ chối cậu nên mới có sự hợp tác chân thành giữa chúng ta. Tôi chỉ thấy họ bị kẹt ở chỗ này trông có vẻ đáng thương nên muốn hỏi xem họ cần giúp đỡ gì không thôi.”

Giang Đồ bán tín bán nghi nhìn cô.

Lôi Khải Định thẳng thừng nói: “Tôi tin cậu cái quỷ ý!” Còn ai có tâm địa đen tối hơn cô chứ!

Khai Vân cười khẽ, hạ tay Giang Đồ xuống, tiến lại gần chào hỏi mấy người kia.

Đội sáu người bên đó không đáp lại, sắc mặt không mấy vui vẻ, cau mày thì thầm:

“Giang Đồ lại gia nhập một đội khác? Cố ý chọn con đường này là muốn làm gì? Khoe khoang với chúng ta à?”

“Chỉ có ba người mà tốc độ vượt qua cũng khá nhanh đấy.”

“Nhìn đồng phục của cô gái đó, chắc cũng là người của trường chúng ta, các cậu có ai từng gặp chưa?”

“Tôi chắc chắn trường mình không có người này, chắc là thí sinh thi nhờ thôi.”

“Nam sinh phía sau có dáng đứng rất vững, cơ bắp đều đặn, không mang vũ khí, có thể là một quyền thủ. Có lẽ cậu ta dẫn đội qua đây.”

“Mọi người giữ cảnh giác, đừng lơ là.”

Khi Khai Vân tiến lại gần, họ lập tức im bặt. Nam sinh dẫn đầu làm động tác ngăn cản, ra hiệu cô không được tiến thêm.

Khai Vân không tỏ vẻ khó chịu với sự xa lánh rõ ràng của họ, chỉ dừng bước, nhìn vào bên trong. Rồi cô nhìn thấy quy tắc huấn luyện dán trên cửa.

Cửa ải này nói là đơn giản, thực ra cũng rất đơn giản, chỉ cần lấy được chìa khóa quan trọng là có thể qua. Ở phía trước họ không xa, chính là lối ra của tòa nhà huấn luyện này.

Tuy nhiên, quy tắc này...

3

0

3 tháng trước

2 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.