TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 36
Chương 36: Tôi sẽ gϊếŧ cậu ngay lập tức

Cuối cùng cũng có chút thời gian để điều chỉnh lại trạng thái.

Giang Đồ hỏi: "Cậu cũng là kiếm khách sao?"

"Tôi không tính đâu nhỉ? Tôi chỉ là tùy tiện học một chút thôi, trình độ mèo ba chân mà thôi." Khai Vân khiêm tốn xua tay nói, "Sư phụ tôi chẳng dạy tôi đàng hoàng, chỉ bắt tôi học thuộc vài chiêu kiếm rồi bỏ đi mất. Nếu nói đến kiếm thuật xuất chúng, tôi chắc chắn không thể bằng cậu đâu."

Giang Đồ: "..."

Nếu không phải vì vẻ mặt của cô quá chân thành, Giang Đồ thậm chí nghĩ cô đang chế nhạo mình.

"Nhưng mà, sư phụ tôi đã dạy tôi một điều." Khai Vân lùi lại hai bước, đứng sau lưng Giang Đồ, nói: "Khi trong đầu cậu chỉ nghĩ về đường lui, cậu sẽ mãi mãi không bao giờ đánh bại được đối thủ của mình."

Lôi Khải Định gật đầu tán đồng.

Hiển nhiên Giang Đồ không dám bung hết sức, nên khi chiến đấu, chiêu thức thiếu sự biến hóa, thường xuyên mắc lỗi và gần như không có các đòn tấn công hiệu quả. Cậu ta trông khá vụng về, thậm chí còn mang chút sợ hãi.

Có lẽ cậu ta cũng chưa quan sát kỹ hoặc phân tích qua phương pháp đánh bại những người máy đó, cứ không ngừng lo lắng về phía sau mình, nghĩ cách rút lui kịp thời, như thể việc không có đường lui còn đáng sợ hơn so với việc không thể tiến lên.

Dựa vào khả năng né tránh của cậu ta, rõ ràng Giang Đồ có nền tảng đủ tốt và kiến thức phong phú, nhưng cậu ta lại không biết cách tấn công.

Có lẽ là do tính cách cậu như vậy, hoặc kinh nghiệm chiến đấu còn chưa đủ. Nhưng dù sao thì điều này thực sự không ổn chút nào.

Khai Vân nói: "Không có gì phải sợ cả, cậu là một kiếm khách rất xuất sắc. Đừng nhìn về phía sau nữa, bởi vì tôi sẽ ở phía sau..."

Lôi Khải Định nghĩ cô ấy sẽ nói gì đó như “ở phía sau lưng bảo vệ cậu để cậu không phải lo lắng" hay "kề vai sát cánh chiến đấu cùng cậu, chia sẻ áp lực vào bất kì lúc nào" gì gì đó. Hắn đang há miệng chuẩn bị làm cái mặt quỷ thì thấy Khai Vân rút thanh trường đao phía sau lưng ra, chĩa thẳng về phía Giang Đồ, mũi đao tì nhẹ vào lưng cậu ta.

"Tôi sẽ chặn hết đường lui của cậu."

Khai Vân nói bằng giọng bình tĩnh đến kinh ngạc nói câu long trời lở đất: "Vì vậy, nếu cậu lùi một bước, cậu cũng sẽ chết. Hơn nữa, là chết ngay lập tức."

Lôi Khải Định: "..."

Hả??!!

Toàn thân hắn dựng hết cả lông, từng bước lùi xa khỏi Khai Vân.

Chết tiệt, bây giờ con gái đều mạnh bạo đến mức này sao?! Còn là sinh viên trường quân sự nữa! Sao lại có kiểu người điên rồ như thế này chứ?!

Giang Đồ lần đầu tiên mất kiểm soát biểu cảm, kinh hãi nói: "Cậu... đang đùa cái gì vậy?!"

Khai Vân đáp: "Sư phụ tôi nói, con người phải có chút cảm giác khẩn cấp thì mới mạnh lên được."

"Cậu..."

Giang Đồ cảm thấy cô đang trêu đùa mình, tức giận xoay người, tay phải vung lên trước một chút. Kết quả là động tác này khiến khuỷu tay cậu chạm phải lưỡi đao, quân trang lập tức bị rạch một đường, trên cánh tay cũng để lại một vết thương rớm máu.

Giang Đồ sững sờ, lắp bắp nhìn cánh tay mình.

May mắn là đồng phục bền chắc đã đỡ phần lớn lực tác động. Điều khiến cậu kinh ngạc hơn cả là thanh đao của Khai Vân gần như không hề né tránh, ngay cả khi thấy tay cậu vung tới, lưỡi đao vẫn giữ nguyên ở vị trí ban đầu, không hề lay động.

Khai Vân bình thản nói: "Sư phụ tôi còn bảo, nếu không chơi thật thì chẳng gọi là cảm giác khẩn cấp được. Tôi không đùa đâu. Nếu bây giờ cậu bảo muốn rút lui, tôi sẽ gϊếŧ cậu ngay lập tức. Nhưng nếu cậu muốn tiếp tục, tôi sẽ dốc toàn lực giúp đỡ cậu."

Cô cảm thấy lời mình có chút thiếu tình người, nên bổ sung: "Tất nhiên, tôi sẽ mang theo ý chí của cậu, hạ thêm vài kẻ địch, báo thù cho cậu!"

Lôi Khải Định điên cuồng gào hét trong lòng: Cô phải tự sát mới báo thù được cho cậu ta đấy!!

Khai Vân không quên giơ tay còn lại lên làm biểu tượng "like": "Yên tâm, đây chỉ là tôi khích lệ cho cậu mà thôi. Kết thúc trận đấu, cậu vẫn là bạn thân của tôi!"

Lôi Khải Định chẳng bình tĩnh được như Giang Đồ, hắn đã sắp phát điên đến cực điểm.

Cái quái gì vậy?!

Hắn ta sắp bị sự "khích lệ" này làm cho tổn thương tâm lý mất rồi!

Khai Vân khẽ hất cằm, ra hiệu: "Đến rồi."

Giang Đồ không kịp nghĩ nhiều, vội đưa kiếm chắn ngang trước ngực.

Người máy này rõ ràng mạnh hơn rất nhiều, cú đánh của nó đẩy Giang Đồ trượt ngang một bước.

Người máy không ngừng di chuyển, phối hợp cùng ánh sáng mờ nhạt tạo nên những bóng dáng lờ mờ, khiến cậu không thể tấn công chính xác.

Lại rơi vào tình huống tương tự, cùng sự bế tắc như cũ.

Giang Đồ dần dần bị đánh đến phát cáu.

3

0

3 tháng trước

2 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.