0 chữ
Chương 31
Chương 31: Tôi vừa đổi trận doanh
Dường như nhận thấy sự bối rối của Khai Vân, hắn ta nở một nụ cười có chút giễu cợt, nhưng nghĩ đến việc sau này có thể sẽ hợp tác, cuối cùng vẫn không buông lời châm chọc.
Lôi Khải Định ngồi xổm xuống bên cạnh cô, hạ giọng hỏi: "Trận doanh ban đầu của cô là gì?"
Khai Vân: "Hải tặc tinh tế."
“Tôi thuộc trận doanh quân đội Liên Minh. Vừa rồi tôi lén nhìn qua, trận doanh của Lư Khuyết cũng là hải tặc tinh tế. Đến lúc đó cô có thể bám theo anh ta, chúng ta phối hợp trong ngoài..."
Hắn ta vừa nói, vừa liếc qua vai Khai Vân, giọng nói đột nhiên ngập ngừng, run rẩy hỏi: "Cô không phải nói là hải tặc tinh tế sao? Sao trên vai lại có ánh sáng xanh của quân đội Liên Minh vậy?"
Khai Vân bình tĩnh trả lời: "Tôi vừa đổi trận doanh."
"Chưa vào trận mà cô đã đổi trận doanh rồi?" Lôi Khải Định tưởng mình nghe nhầm, "Có ai làm thế không? Cô nghiêm túc thi đấu đấy à?!"
Khai Vân thản nhiên chỉ vào mình.
Lôi Khải Định lập tức bật thốt: "Cô bị bệnh à?"
Khai Vân thở dài: "Tôi chính trực thế này, không làm phản diện được. Anh không hiểu đâu."
Lôi Khải Định há hốc miệng, rồi bật ra một tiếng chửi thề: "…Mẹ nó!"
Hắn ta nghĩ rằng mình đã đủ "hạ thấp tiêu chuẩn" để theo kịp lối suy nghĩ kỳ quái của Khai Vân… Nhưng không, hắn ta vẫn không theo kịp.
Lôi Khải Định thực sự cần một đồng minh để giúp hắnta đối phó với Lư Khuyết—một nhân vật rất quan trọng, là ngọn núi lớn mà hắn bắt buộc phải vượt qua trong kế hoạch của mình.
Vài đàn anh đã từng giao đấu với Lư Khuyết đều nghiêm túc cảnh báo hắn trước khi thi đấu, rằng đó không phải là đối thủ có thể xem nhẹ.
Cái "không thể xem nhẹ" này không chỉ nằm ở thực lực. Trong miêu tả của họ, Lư Khuyết nhận được một đánh giá chung: "lớn lên không được bình thường cho lắm." Những đàn anh vốn dĩ luôn cứng rắn, quyết liệt, khi nhắc đến cái tên này chỉ có thể thở dài ngao ngán.
Họ thậm chí còn ân cần khuyên bảo Lôi Khải Định, phải kính trọng Lư Khuyết như kính trọng "Lý Thiên Vương ", nhất định, nhất định, nhất định không được lỡ lời trước mặt hắn.
Ồ, Lý Thiên Vương chính là huấn luyện viên của bọn họ, một người đàn ông tàn nhẫn có thể kéo dài buổi huấn luyện thể lực 20 phút lên tận hai tiếng đồng hồ. Ác mộng vĩnh cửu của sinh viên Nhất Quân. Bí ẩn chưa từng được giải đáp về sự hài lòng tuyệt đối của sinh viên
Nhưng chuyện đó không quan trọng.
Điều quan trọng là, nếu không được "nói mát" thì kỹ năng miệng pháo tung hoành thiên hạ của sinh viên Nhất Quân chẳng phải sẽ bị vô hiệu hóa hay sao?!
Chính vì thế, Lôi Khải Định mới tạm thời thay đổi kế hoạch của mình, chuyển sang lôi kéo Khai Vân và tỏ thái độ thân thiện. Đợi sau khi mọi chuyện ổn định thì lại tới chiêu quân tử báo thù.
Dùng kẻ không bình thường để đối phó với kẻ không bình thường—còn cách nào thích hợp hơn thế nữa?!
Kế hoạch ban đầu của Lôi Khải Định là dụ dỗ Khai Vân đối đầu trực diện với Lư Khuyết để tiêu hao bớt, sau đó hắn sẽ ngư ông đắc lợi. Dĩ nhiên, hắn chưa từng đặt kỳ vọng quá cao vào Khai Vân. Nếu Khai Vân không thể giải quyết Lư Khuyết, hắn cũng tự tin rằng mình đủ khả năng đấu một trận với đối thủ. Dù ai thắng ai thua, hắn đều vui vẻ.
Nhưng điều duy nhất hắn không lường trước là... nếu cả hai người kia đều là những kẻ không bình thường thì một người bình thường như hắn phải làm thế nào để kiểm soát họ theo kế hoạch của mình?
Quả nhiên là hắn đã sai.
Chẳng lẽ hai người đó sẽ... hợp cạ ngay từ lần đầu gặp gỡ sao?
Lôi Khải Định đột nhiên cảm thấy chần chừ và có chút hoảng hốt. Với tính cách khó lường của Khai Vân, liệu hợp tác với cô có thực sự là một lựa chọn đúng đắn? Cô có bất ngờ phản bội hắn giữa chừng rồi đẩy hắn xuống hố không?
Nếu cứ phải liên tục đề phòng thế này thì áp lực tâm lý cũng quá lớn đi.
Đúng lúc này, Khai Vân đột nhiên hỏi: "Anh có đội chưa?"
Lôi Khải Định giật mình, vô thức đáp: "Đội tôi đủ người rồi!"
"Ồ." Khai Vân nhàn nhạt đáp, "Sao anh kích động thế?"
Lôi Khải Định lập tức hét lên: "Tôi không có!"
Khai Vân không nói gì thêm, lặng lẽ thu dọn bảng thông báo sau lưng, sắp xếp lại ba lô, rồi đeo lên vai cùng một thanh đại đao to bản.
Lôi Khải Định ngồi xổm xuống bên cạnh cô, hạ giọng hỏi: "Trận doanh ban đầu của cô là gì?"
Khai Vân: "Hải tặc tinh tế."
“Tôi thuộc trận doanh quân đội Liên Minh. Vừa rồi tôi lén nhìn qua, trận doanh của Lư Khuyết cũng là hải tặc tinh tế. Đến lúc đó cô có thể bám theo anh ta, chúng ta phối hợp trong ngoài..."
Hắn ta vừa nói, vừa liếc qua vai Khai Vân, giọng nói đột nhiên ngập ngừng, run rẩy hỏi: "Cô không phải nói là hải tặc tinh tế sao? Sao trên vai lại có ánh sáng xanh của quân đội Liên Minh vậy?"
Khai Vân bình tĩnh trả lời: "Tôi vừa đổi trận doanh."
"Chưa vào trận mà cô đã đổi trận doanh rồi?" Lôi Khải Định tưởng mình nghe nhầm, "Có ai làm thế không? Cô nghiêm túc thi đấu đấy à?!"
Lôi Khải Định lập tức bật thốt: "Cô bị bệnh à?"
Khai Vân thở dài: "Tôi chính trực thế này, không làm phản diện được. Anh không hiểu đâu."
Lôi Khải Định há hốc miệng, rồi bật ra một tiếng chửi thề: "…Mẹ nó!"
Hắn ta nghĩ rằng mình đã đủ "hạ thấp tiêu chuẩn" để theo kịp lối suy nghĩ kỳ quái của Khai Vân… Nhưng không, hắn ta vẫn không theo kịp.
Lôi Khải Định thực sự cần một đồng minh để giúp hắnta đối phó với Lư Khuyết—một nhân vật rất quan trọng, là ngọn núi lớn mà hắn bắt buộc phải vượt qua trong kế hoạch của mình.
Vài đàn anh đã từng giao đấu với Lư Khuyết đều nghiêm túc cảnh báo hắn trước khi thi đấu, rằng đó không phải là đối thủ có thể xem nhẹ.
Cái "không thể xem nhẹ" này không chỉ nằm ở thực lực. Trong miêu tả của họ, Lư Khuyết nhận được một đánh giá chung: "lớn lên không được bình thường cho lắm." Những đàn anh vốn dĩ luôn cứng rắn, quyết liệt, khi nhắc đến cái tên này chỉ có thể thở dài ngao ngán.
Ồ, Lý Thiên Vương chính là huấn luyện viên của bọn họ, một người đàn ông tàn nhẫn có thể kéo dài buổi huấn luyện thể lực 20 phút lên tận hai tiếng đồng hồ. Ác mộng vĩnh cửu của sinh viên Nhất Quân. Bí ẩn chưa từng được giải đáp về sự hài lòng tuyệt đối của sinh viên
Nhưng chuyện đó không quan trọng.
Điều quan trọng là, nếu không được "nói mát" thì kỹ năng miệng pháo tung hoành thiên hạ của sinh viên Nhất Quân chẳng phải sẽ bị vô hiệu hóa hay sao?!
Chính vì thế, Lôi Khải Định mới tạm thời thay đổi kế hoạch của mình, chuyển sang lôi kéo Khai Vân và tỏ thái độ thân thiện. Đợi sau khi mọi chuyện ổn định thì lại tới chiêu quân tử báo thù.
Kế hoạch ban đầu của Lôi Khải Định là dụ dỗ Khai Vân đối đầu trực diện với Lư Khuyết để tiêu hao bớt, sau đó hắn sẽ ngư ông đắc lợi. Dĩ nhiên, hắn chưa từng đặt kỳ vọng quá cao vào Khai Vân. Nếu Khai Vân không thể giải quyết Lư Khuyết, hắn cũng tự tin rằng mình đủ khả năng đấu một trận với đối thủ. Dù ai thắng ai thua, hắn đều vui vẻ.
Nhưng điều duy nhất hắn không lường trước là... nếu cả hai người kia đều là những kẻ không bình thường thì một người bình thường như hắn phải làm thế nào để kiểm soát họ theo kế hoạch của mình?
Quả nhiên là hắn đã sai.
Chẳng lẽ hai người đó sẽ... hợp cạ ngay từ lần đầu gặp gỡ sao?
Lôi Khải Định đột nhiên cảm thấy chần chừ và có chút hoảng hốt. Với tính cách khó lường của Khai Vân, liệu hợp tác với cô có thực sự là một lựa chọn đúng đắn? Cô có bất ngờ phản bội hắn giữa chừng rồi đẩy hắn xuống hố không?
Nếu cứ phải liên tục đề phòng thế này thì áp lực tâm lý cũng quá lớn đi.
Đúng lúc này, Khai Vân đột nhiên hỏi: "Anh có đội chưa?"
Lôi Khải Định giật mình, vô thức đáp: "Đội tôi đủ người rồi!"
"Ồ." Khai Vân nhàn nhạt đáp, "Sao anh kích động thế?"
Lôi Khải Định lập tức hét lên: "Tôi không có!"
Khai Vân không nói gì thêm, lặng lẽ thu dọn bảng thông báo sau lưng, sắp xếp lại ba lô, rồi đeo lên vai cùng một thanh đại đao to bản.
3
0
3 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
