0 chữ
Chương 18
Chương 18: Đây là ác quỷ phương nào thế?!
Đầu nấm lắc mạnh đầu, đứng dậy từ dưới đất, máu nóng bắn ra xa ba mét, rồi hét lên với Lôi Khải Định: "Cậu còn bảo tôi tha cho cô ta? Sao cậu không xin cô ta tha cho chúng ta trước đi?!"
Lôi Khải Định vẫn chưa hết bàng hoàng, run rẩy hỏi: "Chẳng... chẳng lẽ không ăn cơm của cô là sẽ bị cô gϊếŧ sao?"
Khai Vân nhìn hắn ta với vẻ mặt như đang nói “đứa nhỏ này đang nói cái gì ngu ngốc thế vậy".
"Không ăn cơm, đương nhiên là phải chết rồi." Khai Vân đáp, "Nhưng ăn rồi thì cũng vẫn phải chết thôi."
Dù gì cũng đâu phải đồng đội, việc gì phải giả vờ tương thân tương ái làm gì? Với tấm thẻ nhân đôi điểm hạ gục, một mạng người đáng giá biết bao.
Khai Vân bất đắc dĩ nói: "Ban đầu các anh giúp tôi lấy được thẻ nhân đôi điểm, tôi vốn định mời các anh một bữa. Nhưng sư phụ tôi đã nói, lúc ăn cơm không được đánh nhau, sẽ làm mất khẩu vị. Vậy nên hoặc là ăn sớm, hoặc là ăn muộn. Mà các anh đã chọn ăn sớm, không phải sao?"
Đầu nấm tự giễu: "Chúng tôi đây là vội đi đầu thai."
Khai Vân dùng mũi chân hất con dao từ dưới đất lên, phóng thẳng vào ngực Đầu nấm, tiễn anh ta ra khỏi hệ thống Tam Thiên trong tích tắc.
Xác nhận nhân vật trò chơi đã bị loại khỏi hệ thống, cô hài lòng nói:
"Như vậy là được rồi."
Lôi Khải Định: "..." Đây là ác quỷ phương nào thế?!
"Hai cậu chạy trước đi!" Lôi Khải Định hét lên với hai đồng đội còn lại, "Chạy nhanh lên! Cô ta không bình thường đâu!"
Hy vọng cuối cùng của cả đội!
Hai người kia chần chừ một chút rồi quay đầu bỏ chạy.
Khai Vân không đuổi theo xa, lửa của cô vẫn còn đang cháy, cô còn phải nấu cơm. Cô chạy chậm lại, bồi thêm một nhát dao vào người Lôi Khải Định rồi quay về mở nắp nồi xem cơm đã chín chưa.
Lúc này, phần bình luận trong phòng phát trực tiếp đã hoàn toàn bùng nổ. Đã bao lâu rồi họ chưa chứng kiến cảnh tượng điên rồ như vậy trong một trường thi bình thường chứ!
"Mẹ nó! Mẹ nó! Cái này mà bảo chỉ mới học một chút? Vậy tiêu chuẩn xuất sư của cô ấy là cái gì chứ?!"
"Thương cảm châm một điếu thuốc. Ban nãy tôi còn thấy thương hại cô ấy? Sao tôi không tự thương mình trước đi chứ?"
"Tôi đúng là kẻ ngu ngốc khi còn nuôi hy vọng vào giải đấu. Làm gì có con thỏ trắng nhỏ nào trong cái giải đấu này chứ?"
"@Liên Quân, tôi muốn biết tiêu chuẩn tuyển sinh cụ thể của Liên Quân các người là gì!"
"Liên Quân không nhận cô ấy, chẳng lẽ là vì sớm biết cô ấy quá biếи ŧɦái, không có lợi cho sức khỏe tinh thần của các sinh viên khác sao?"
"Mơ hồ nhớ có ai đó đã nói... hắn ta cần nhớ lại cách viết hai chữ “ba ba”, giờ thì có dịp dùng rồi nhỉ?"
"Hahaha, người anh em này toàn tự dựng flag cho mình!"
·
Giám thị đang xem lại đoạn video ghi hình của Khai Vân trước đó.
Ông ta rõ ràng xem rất kỹ, vậy mà vẫn có vài chi tiết không nhìn rõ.
Chiêu thức của Khai Vân biến hóa cực nhanh, không cố định vào một môn phái nào, cũng không dựa vào những kỹ thuật cao siêu. Chỉ là các chiêu thức bình thường, nhưng cực kỳ nhanh mà thôi.
Chính sự kết hợp linh hoạt giữa nhiều môn võ này khiến giám thị có một cảm giác rất quen thuộc.
Vừa tìm kiếm trên mạng, ông vừa dán mắt vào màn hình, sợ bỏ lỡ bất cứ động tác nào của Khai Vân. Đúng lúc ông đang căng thẳng thì một bóng người quen thuộc lắc lư đi ngang qua.
Giám thị lập tức gọi to: "Ê, huấn luyện viên Phương! Qua đây xem chút đi!"
Huấn luyện viên Phương từ xa vẫy mũ chạy lại, cười nói: "Giám thị mà xem phát trực tiếp công khai thế này à? Cẩn thận bị tố cáo đó nhé."
"Trường thi này có một thần giữ của đấy!" Giám thị hào hứng vung tay múa chân: "Một thần giữ của thực sự, cậu hiểu không? Mà thân thủ của cô ấy cũng rất cừ! Tôi cho cậu xem đây!"
"Thần giữ của à..."
Huấn luyện viên Phương trầm ngâm, nói: "Tôi có nghe nói năm nay có một thần giữ của nộp đơn vào hệ đơn binh của trường mình, nhưng vì tư chất quá kém nên bị từ chối. Nhà trường chân thành khuyên cô ấy chuyển sang khoa văn học, vậy mà cô ấy không những không chấp nhận, còn rút đơn nhập học, chuyển thẳng sang Đại học Lưu Động. Giới trẻ bây giờ... đúng là bốc đồng quá. Học được cái gì ở Đại học Lưu Động chứ? Chẳng khác nào ném tiền qua cửa sổ."
Giám thị sững lại.
Huấn luyện viên Phương gãi đầu: "Hình như tên là... là gì nhỉ?"
Giám thị thản nhiên đáp: "Khai Vân."
Huấn luyện viên Phương: "Đúng đúng đúng!"
Hai người nhìn nhau, không khí bỗng trở nên lạnh lẽo.
Huấn luyện viên Phương cười gượng: "Hê hê."
"Có phải có nhầm lẫn gì không? Tư chất của cô ấy không thể tệ được! Cậu nhìn mấy động tác này đi, bảo sinh viên năm cuối thực hiện cũng chưa chắc đã làm được!"
Lôi Khải Định vẫn chưa hết bàng hoàng, run rẩy hỏi: "Chẳng... chẳng lẽ không ăn cơm của cô là sẽ bị cô gϊếŧ sao?"
Khai Vân nhìn hắn ta với vẻ mặt như đang nói “đứa nhỏ này đang nói cái gì ngu ngốc thế vậy".
"Không ăn cơm, đương nhiên là phải chết rồi." Khai Vân đáp, "Nhưng ăn rồi thì cũng vẫn phải chết thôi."
Dù gì cũng đâu phải đồng đội, việc gì phải giả vờ tương thân tương ái làm gì? Với tấm thẻ nhân đôi điểm hạ gục, một mạng người đáng giá biết bao.
Khai Vân bất đắc dĩ nói: "Ban đầu các anh giúp tôi lấy được thẻ nhân đôi điểm, tôi vốn định mời các anh một bữa. Nhưng sư phụ tôi đã nói, lúc ăn cơm không được đánh nhau, sẽ làm mất khẩu vị. Vậy nên hoặc là ăn sớm, hoặc là ăn muộn. Mà các anh đã chọn ăn sớm, không phải sao?"
Khai Vân dùng mũi chân hất con dao từ dưới đất lên, phóng thẳng vào ngực Đầu nấm, tiễn anh ta ra khỏi hệ thống Tam Thiên trong tích tắc.
Xác nhận nhân vật trò chơi đã bị loại khỏi hệ thống, cô hài lòng nói:
"Như vậy là được rồi."
Lôi Khải Định: "..." Đây là ác quỷ phương nào thế?!
"Hai cậu chạy trước đi!" Lôi Khải Định hét lên với hai đồng đội còn lại, "Chạy nhanh lên! Cô ta không bình thường đâu!"
Hy vọng cuối cùng của cả đội!
Hai người kia chần chừ một chút rồi quay đầu bỏ chạy.
Khai Vân không đuổi theo xa, lửa của cô vẫn còn đang cháy, cô còn phải nấu cơm. Cô chạy chậm lại, bồi thêm một nhát dao vào người Lôi Khải Định rồi quay về mở nắp nồi xem cơm đã chín chưa.
Lúc này, phần bình luận trong phòng phát trực tiếp đã hoàn toàn bùng nổ. Đã bao lâu rồi họ chưa chứng kiến cảnh tượng điên rồ như vậy trong một trường thi bình thường chứ!
"Thương cảm châm một điếu thuốc. Ban nãy tôi còn thấy thương hại cô ấy? Sao tôi không tự thương mình trước đi chứ?"
"Tôi đúng là kẻ ngu ngốc khi còn nuôi hy vọng vào giải đấu. Làm gì có con thỏ trắng nhỏ nào trong cái giải đấu này chứ?"
"@Liên Quân, tôi muốn biết tiêu chuẩn tuyển sinh cụ thể của Liên Quân các người là gì!"
"Liên Quân không nhận cô ấy, chẳng lẽ là vì sớm biết cô ấy quá biếи ŧɦái, không có lợi cho sức khỏe tinh thần của các sinh viên khác sao?"
"Mơ hồ nhớ có ai đó đã nói... hắn ta cần nhớ lại cách viết hai chữ “ba ba”, giờ thì có dịp dùng rồi nhỉ?"
"Hahaha, người anh em này toàn tự dựng flag cho mình!"
·
Giám thị đang xem lại đoạn video ghi hình của Khai Vân trước đó.
Chiêu thức của Khai Vân biến hóa cực nhanh, không cố định vào một môn phái nào, cũng không dựa vào những kỹ thuật cao siêu. Chỉ là các chiêu thức bình thường, nhưng cực kỳ nhanh mà thôi.
Chính sự kết hợp linh hoạt giữa nhiều môn võ này khiến giám thị có một cảm giác rất quen thuộc.
Vừa tìm kiếm trên mạng, ông vừa dán mắt vào màn hình, sợ bỏ lỡ bất cứ động tác nào của Khai Vân. Đúng lúc ông đang căng thẳng thì một bóng người quen thuộc lắc lư đi ngang qua.
Giám thị lập tức gọi to: "Ê, huấn luyện viên Phương! Qua đây xem chút đi!"
Huấn luyện viên Phương từ xa vẫy mũ chạy lại, cười nói: "Giám thị mà xem phát trực tiếp công khai thế này à? Cẩn thận bị tố cáo đó nhé."
"Trường thi này có một thần giữ của đấy!" Giám thị hào hứng vung tay múa chân: "Một thần giữ của thực sự, cậu hiểu không? Mà thân thủ của cô ấy cũng rất cừ! Tôi cho cậu xem đây!"
"Thần giữ của à..."
Huấn luyện viên Phương trầm ngâm, nói: "Tôi có nghe nói năm nay có một thần giữ của nộp đơn vào hệ đơn binh của trường mình, nhưng vì tư chất quá kém nên bị từ chối. Nhà trường chân thành khuyên cô ấy chuyển sang khoa văn học, vậy mà cô ấy không những không chấp nhận, còn rút đơn nhập học, chuyển thẳng sang Đại học Lưu Động. Giới trẻ bây giờ... đúng là bốc đồng quá. Học được cái gì ở Đại học Lưu Động chứ? Chẳng khác nào ném tiền qua cửa sổ."
Giám thị sững lại.
Huấn luyện viên Phương gãi đầu: "Hình như tên là... là gì nhỉ?"
Giám thị thản nhiên đáp: "Khai Vân."
Huấn luyện viên Phương: "Đúng đúng đúng!"
Hai người nhìn nhau, không khí bỗng trở nên lạnh lẽo.
Huấn luyện viên Phương cười gượng: "Hê hê."
"Có phải có nhầm lẫn gì không? Tư chất của cô ấy không thể tệ được! Cậu nhìn mấy động tác này đi, bảo sinh viên năm cuối thực hiện cũng chưa chắc đã làm được!"
7
0
3 tháng trước
4 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
