0 chữ
Chương 17
Chương 17: Cái này là của tôi
Các đồng đội còn lại lập tức bước lên, chắn trước mặt Lôi Khải Định, cảnh giác hỏi: “Chuyện này là sao?”
Mãi sau Lôi Khải Định mới tìm lại được giọng nói, lắp bắp: “Tôi… tôi cũng muốn biết đây.”
Đầu nấm nhíu mày nhìn Khai Vân, giọng đầy cảnh cáo: “Cô có chắc là muốn đánh nhau với bọn tôi không? Dù đội của tôi thiếu hai người và có vài vết thương nhẹ nhưng vẫn là một đội hoàn chỉnh, sức mạnh không hề kém đâu. Nếu cô thực sự muốn gây chuyện, bọn tôi sẽ không nương tay nữa đâu. Nghĩ kỹ đi!”
Khai Vân bình tĩnh cúi xuống nhặt lại thẻ nhân đôi điểm, nhét vào túi mình và vỗ nhẹ bên ngoài túi.
"Cái này là của tôi, nếu các anh muốn thì hãy tự mình đến lấy."
Lôi Khải Định cảm thấy bị sỉ nhục nặng nề, giận dữ quát: "Ban đầu đã nói là đưa cho bọn tôi rồi mà!"
Khai Vân giơ một ngón tay lên, lắc lắc, sửa lại lời hắn: "Ban đầu đã nói, các anh đưa tôi đến đích, tôi sẽ đưa thẻ này cho các nh, đôi bên cùng có lợi, không ai nợ ai. Nhưng bây giờ các anh không định đưa tôi đi nữa, vậy nên thẻ vẫn là của tôi. Người vi phạm thỏa thuận trước là các anh."
Lôi Khải Định nghe cô lý lẽ ngang ngược như vậy, hít sâu một hơi rồi nói: "Bình thường tôi không ra tay với con gái, nhưng nếu cô ép tôi phải nhớ lại từ “ba ba” viết thế nào thì đừng trách tôi không khách khí!"
Đầu nấm bĩu môi khinh bỉ: "Còn lắm lời làm gì nữa, lên thôi!"
Cả nhóm rút vũ khí, đồng loạt lao tới.
Người tấn công trực diện đầu tiên là Lôi Khải Định với cú đấm mạnh mẽ.
Khai Vân, trong lúc bị bao vây trước đó, đã quan sát kỹ lối đánh của hắn ta – đường quyền thẳng thắn, động tác lớn và mạnh mẽ, nhưng ẩn chứa không ít sơ hở.
Con ngươi của cô hơi chuyển động, thu hết mọi diễn biến từ hai bên vào tầm mắt, cơ thể cũng phản ứng theo bản năng. Chân phải vẽ một nửa vòng cung trên mặt đất, lùi lại sau nửa bước, đồng thời hạ thấp thân trên, hai tay thành chưởng, tạo thành tư thế phòng thủ.
Quyền phong của Lôi Khải Định đến trong chớp mắt, gần như chỉ trong nháy mắt, nắm đấm đã tấn công về phía chóp mũi của cô. Nhìn thế đó, tuyệt đối không có khả năng nương tay.
Khoảng cách đã rất gần nhưng Khai Vân vẫn bình tĩnh như thường. Lòng bàn tay cô lướt dọc theo cổ tay của hắn ta đến khuỷu tay, tìm được điểm yếu và mạnh mẽ đẩy lệch hướng cú đấm. Nhân lúc Lôi Khải Định mất cân bằng, cô nắm tay thành quyền và tung một cú đấm mạnh vào bụng hắn.
Khoảnh khắc bị trúng đòn, Lôi Khải Định không cảm thấy gì, nhưng khi cơ thể bị đánh bay ra ngoài, một cơn đau dữ dội từ nội tạng dội lên, khí huyết cuộn trào hỗn loạn. Dù không đến mức mất mạng, nhưng tầm nhìn đã mờ dần, không thể đứng dậy.
Với tư cách là một quyền thủ, hắn ta hiểu rõ một quyền này có nghĩa là gì – không thể ngờ rằng một thân hình mảnh mai như Khai Vân lại có thể chứa đựng sức mạnh khủng khϊếp đến vậy!
Hắn ta há hốc miệng muốn cảnh báo, nhưng không thể thốt ra lời.
Sự thất bại chóng vánh của Lôi Khải Định khiến đồng đội vô cùng bàng hoàng, động tác họ khựng lại trong khoảnh khắc, ánh mắt không khỏi nhìn hắn ta.
Khai Vân đâu thể bỏ lỡ cơ hội này? Cô lập tức chuyển hướng sang Đầu nấm – đối thủ gần nhất.
Đầu nấm vừa thấy bóng đen ập đến, linh cảm có điều không ổn, vội vàng dồn nội lực xuống chân và tung ra một cú đá mạnh về phía trước.
Nhưng Khai Vân cũng đáp trả bằng một cú đá tương tự, tốc độ và lực mạnh hơn đối phương một bậc.
Đầu nấm sững sờ, không dám khinh địch, lập tức liên tiếp ra chiêu, nhưng Khai Vân dường như đọc được từng động tác, dùng chính kỹ thuật giống hệt để phản công.
Hai người giao đấu một lúc, rõ ràng là cùng một kỹ thuật, nhưng Đầu nấm lại bị áp đảo hoàn toàn. Thế mà ở phương diện này, Khai Vân lại hoàn toàn áp chế được!
Nét kinh hãi hiện rõ trên gương mặt anh ta – từ khi học môn võ này, anh ta chưa từng thua thảm hại như vậy trước một người cùng tuổi.
Đúng lúc anh ta còn đang nghĩ ngợi, Khai Vân bất ngờ thay đổi chiêu thức, tốc độ gia tăng, một cú quét chân bất ngờ nhắm vào hạ bàn của Đầu nấm. Anh ta linh cảm nguy hiểm, vội giơ tay đỡ ngực, nhưng vẫn bị đá văng ra xa.
Trận chiến đã phân thắng bại.
Lôi Khải Định, người giỏi quyền pháp, bị đánh bay đi bằng một quyền. Đầu nấm, người sở trường về chân pháp, lại bị đá văng ra ngoài bằng chính bộ chân pháp mình quen thuộc. Đây không phải là sự sỉ nhục thì là gì nữa?
Hai đồng đội còn lại không còn vội lao lên nữa, mà lùi lại một bước, cảnh giác kéo giãn khoảng cách.
Mãi sau Lôi Khải Định mới tìm lại được giọng nói, lắp bắp: “Tôi… tôi cũng muốn biết đây.”
Đầu nấm nhíu mày nhìn Khai Vân, giọng đầy cảnh cáo: “Cô có chắc là muốn đánh nhau với bọn tôi không? Dù đội của tôi thiếu hai người và có vài vết thương nhẹ nhưng vẫn là một đội hoàn chỉnh, sức mạnh không hề kém đâu. Nếu cô thực sự muốn gây chuyện, bọn tôi sẽ không nương tay nữa đâu. Nghĩ kỹ đi!”
Khai Vân bình tĩnh cúi xuống nhặt lại thẻ nhân đôi điểm, nhét vào túi mình và vỗ nhẹ bên ngoài túi.
"Cái này là của tôi, nếu các anh muốn thì hãy tự mình đến lấy."
Lôi Khải Định cảm thấy bị sỉ nhục nặng nề, giận dữ quát: "Ban đầu đã nói là đưa cho bọn tôi rồi mà!"
Lôi Khải Định nghe cô lý lẽ ngang ngược như vậy, hít sâu một hơi rồi nói: "Bình thường tôi không ra tay với con gái, nhưng nếu cô ép tôi phải nhớ lại từ “ba ba” viết thế nào thì đừng trách tôi không khách khí!"
Đầu nấm bĩu môi khinh bỉ: "Còn lắm lời làm gì nữa, lên thôi!"
Cả nhóm rút vũ khí, đồng loạt lao tới.
Người tấn công trực diện đầu tiên là Lôi Khải Định với cú đấm mạnh mẽ.
Khai Vân, trong lúc bị bao vây trước đó, đã quan sát kỹ lối đánh của hắn ta – đường quyền thẳng thắn, động tác lớn và mạnh mẽ, nhưng ẩn chứa không ít sơ hở.
Quyền phong của Lôi Khải Định đến trong chớp mắt, gần như chỉ trong nháy mắt, nắm đấm đã tấn công về phía chóp mũi của cô. Nhìn thế đó, tuyệt đối không có khả năng nương tay.
Khoảng cách đã rất gần nhưng Khai Vân vẫn bình tĩnh như thường. Lòng bàn tay cô lướt dọc theo cổ tay của hắn ta đến khuỷu tay, tìm được điểm yếu và mạnh mẽ đẩy lệch hướng cú đấm. Nhân lúc Lôi Khải Định mất cân bằng, cô nắm tay thành quyền và tung một cú đấm mạnh vào bụng hắn.
Khoảnh khắc bị trúng đòn, Lôi Khải Định không cảm thấy gì, nhưng khi cơ thể bị đánh bay ra ngoài, một cơn đau dữ dội từ nội tạng dội lên, khí huyết cuộn trào hỗn loạn. Dù không đến mức mất mạng, nhưng tầm nhìn đã mờ dần, không thể đứng dậy.
Hắn ta há hốc miệng muốn cảnh báo, nhưng không thể thốt ra lời.
Sự thất bại chóng vánh của Lôi Khải Định khiến đồng đội vô cùng bàng hoàng, động tác họ khựng lại trong khoảnh khắc, ánh mắt không khỏi nhìn hắn ta.
Khai Vân đâu thể bỏ lỡ cơ hội này? Cô lập tức chuyển hướng sang Đầu nấm – đối thủ gần nhất.
Đầu nấm vừa thấy bóng đen ập đến, linh cảm có điều không ổn, vội vàng dồn nội lực xuống chân và tung ra một cú đá mạnh về phía trước.
Nhưng Khai Vân cũng đáp trả bằng một cú đá tương tự, tốc độ và lực mạnh hơn đối phương một bậc.
Đầu nấm sững sờ, không dám khinh địch, lập tức liên tiếp ra chiêu, nhưng Khai Vân dường như đọc được từng động tác, dùng chính kỹ thuật giống hệt để phản công.
Hai người giao đấu một lúc, rõ ràng là cùng một kỹ thuật, nhưng Đầu nấm lại bị áp đảo hoàn toàn. Thế mà ở phương diện này, Khai Vân lại hoàn toàn áp chế được!
Nét kinh hãi hiện rõ trên gương mặt anh ta – từ khi học môn võ này, anh ta chưa từng thua thảm hại như vậy trước một người cùng tuổi.
Đúng lúc anh ta còn đang nghĩ ngợi, Khai Vân bất ngờ thay đổi chiêu thức, tốc độ gia tăng, một cú quét chân bất ngờ nhắm vào hạ bàn của Đầu nấm. Anh ta linh cảm nguy hiểm, vội giơ tay đỡ ngực, nhưng vẫn bị đá văng ra xa.
Trận chiến đã phân thắng bại.
Lôi Khải Định, người giỏi quyền pháp, bị đánh bay đi bằng một quyền. Đầu nấm, người sở trường về chân pháp, lại bị đá văng ra ngoài bằng chính bộ chân pháp mình quen thuộc. Đây không phải là sự sỉ nhục thì là gì nữa?
Hai đồng đội còn lại không còn vội lao lên nữa, mà lùi lại một bước, cảnh giác kéo giãn khoảng cách.
7
0
3 tháng trước
3 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
