0 chữ
Chương 46
Chương 46
Huống chi nữ tử trước mắt lai lịch bất minh, hắn đâu thể để sắc đẹp làm mờ lý trí.
Hắn đứng dậy, lấy một chiếc áo gấm thêu mây, thường phục lúc ở tẩm cung, không quá lòe loẹt.
Hắn khoác chiếc áo ấy lên người A Vũ, che lại thân thể nàng.
A Vũ sững người.
Nàng vốn có chút ngượng ngùng, nhưng trong lòng đã tính toán. Nàng định dùng vẻ đẹp để quyến rũ hắn, để hắn khuất phục dưới váy nàng.
Khi hắn đứng dậy, nàng cứ tưởng hắn sẽ ôm nàng, chiếm đoạt nàng. Không ngờ hắn lại lấy áo choàng phủ lên người nàng.
A Vũ ngơ ngác nhìn hắn, chẳng hiểu hắn đang nghĩ gì.
Cảnh Hi Đế hỏi: “Còn lạnh không?”
A Vũ vẫn chưa hiểu.
Cảnh Hi Đế thấy nàng ngơ ngác đáng yêu, cũng không nói gì thêm, chỉ khẽ ra hiệu. Ngay lập tức có cung nữ cúi đầu bước vào, mang theo lò sưởi vẽ vàng, lò đồng sáu chân, lò ủ ấm...
Trong phòng vốn đã có lò sưởi đất, nay lại thêm mấy món ấy, càng thêm ấm áp dễ chịu.
A Vũ nắm chặt áo choàng hắn đưa, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt.
Những cung nữ kia bước chân nhẹ như mèo, dáng đứng đoan chính, thần sắc cung kính, còn nghiêm cẩn hơn cả những nha hoàn ở phủ thái tử.
Họ mang lò sưởi chạm vàng dâng tới. Nàng vô thức đón lấy, vừa chạm tay đã biết đây là đồ quý: thân lò đan bằng dây đồng, quai xách hai bên nhỏ xinh, họa tiết sơn đỏ sắc sảo tinh xảo.
A Vũ nhận ra thân phận của nam nhân kia vô cùng cao quý, liền khẽ siết lấy chiếc áo khoác choàng trên người.
Chất vải cùng đường kim mũi chỉ đều vô cùng tinh xảo, mỗi chi tiết đều toát lên sự tỉ mỉ và dụng tâm. Ngay cả mùi hương thoảng trên áo cũng thanh nhã, trầm ổn, là loại hương liệu quý giá hiếm thấy. Những loại rẻ tiền thì nồng hắc, còn loại này lại đằm sâu như thể đã ngấm vào khí chất.
Nàng cắn môi, cúi đầu, lòng không khỏi hoảng loạn.
Nàng ăn mặc mỏng manh, vẻ ngoài yêu kiều, hắn không phải không có phản ứng, nhưng lại đưa áo cho nàng che thân.
Nàng chưa từng gặp nam nhân nào như vậy.
Nàng hổ thẹn với mưu tính mê hoặc trong lòng mình, nhưng lại thất vọng vì hắn dường như chẳng động tâm.
A Vũ ôm lò sưởi bằng đồng, nghĩ rằng hắn càng cao quý, càng điềm tĩnh, thì nàng lại càng phải dụ được hắn.
Bởi trong đêm lạnh mưa rơi này, hắn là ánh sáng duy nhất nàng có thể thấy.
Đám thị nữ lặng lẽ bày lò sưởi, chậu hương, rồi nhóm bếp nước trên lò đất đỏ, đun trà, sắp bàn, đặt lên mấy món điểm tâm tinh xảo. Xong xuôi mới lui xuống.
A Vũ nhìn thấy điểm tâm, mới nhớ ra mình đã đói. Cơn đói đến dữ dội.
Nàng đã hai ngày chưa được ăn món gì nóng. Bây giờ đói đến quặn ruột, mấy chiếc bánh tinh xảo kia như sự cám dỗ không thể cưỡng nổi.
Cảnh Hi Đế tất nhiên nhìn ra điều đó, cất lời:
“Ăn đi.”
Tuy chỉ là một câu mời, nhưng khẩu khí lại mang theo mệnh lệnh tự nhiên của bậc quân vương.
May thay A Vũ không nhận ra điều ấy. Nàng cầm lấy một chiếc bánh hình cánh hoa, ăn từng miếng nhỏ.
Bên ngoài bánh giòn tan, bên trong mềm mịn, thơm ngọt vừa miệng.
Khi chiếc bánh vừa chạm vào đầu lưỡi, sống mũi nàng cay xè, hốc mắt nóng bừng, có cảm giác muốn khóc.
Giây phút ấy, chỉ vì một miếng ăn, nàng sẵn sàng đánh đổi tất cả. Muốn nàng làm gì cũng được.
Nàng uống thêm một ngụm trà nóng. Trà trôi xuống bụng, hơi ấm lan ra khắp người, đẩy lùi cơn lạnh. Nàng cảm thấy mình sống lại lần nữa.
Cảnh Hi Đế hỏi:
“Thấy trà thế nào?”
A Vũ nhấp thêm một ngụm, thì thào:
“Ngọt, ngọt dịu.”
Nàng không biết đó là trà gì, chỉ thấy ngọt mát, thanh thuần, uống một ngụm lại muốn thêm một ngụm nữa.
Cảnh Hi Đế liền rót cho nàng một chén mới.
A Vũ không biết thân phận nam nhân trước mặt, càng không thể ngờ trên đời này, người được Cảnh Hi Đế tự tay rót trà không có mấy ai, có lẽ chỉ Hoàng thái hậu là xứng.
Nàng vẫn nhận chén trà, trong lòng ngỡ ngàng cảm động, uống thêm một ngụm nữa.
Trong lúc ấy, nàng đã âm thầm tính toán làm thế nào để quyến rũ nam nhân này.
Nàng phải tranh thủ. Không còn thời gian kéo dài.
Nàng là củ khoai nóng tay, dung mạo xinh đẹp thế này cũng khó có ai dám nhận.
Hắn đứng dậy, lấy một chiếc áo gấm thêu mây, thường phục lúc ở tẩm cung, không quá lòe loẹt.
Hắn khoác chiếc áo ấy lên người A Vũ, che lại thân thể nàng.
A Vũ sững người.
Nàng vốn có chút ngượng ngùng, nhưng trong lòng đã tính toán. Nàng định dùng vẻ đẹp để quyến rũ hắn, để hắn khuất phục dưới váy nàng.
Khi hắn đứng dậy, nàng cứ tưởng hắn sẽ ôm nàng, chiếm đoạt nàng. Không ngờ hắn lại lấy áo choàng phủ lên người nàng.
A Vũ ngơ ngác nhìn hắn, chẳng hiểu hắn đang nghĩ gì.
Cảnh Hi Đế hỏi: “Còn lạnh không?”
A Vũ vẫn chưa hiểu.
Cảnh Hi Đế thấy nàng ngơ ngác đáng yêu, cũng không nói gì thêm, chỉ khẽ ra hiệu. Ngay lập tức có cung nữ cúi đầu bước vào, mang theo lò sưởi vẽ vàng, lò đồng sáu chân, lò ủ ấm...
A Vũ nắm chặt áo choàng hắn đưa, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt.
Những cung nữ kia bước chân nhẹ như mèo, dáng đứng đoan chính, thần sắc cung kính, còn nghiêm cẩn hơn cả những nha hoàn ở phủ thái tử.
Họ mang lò sưởi chạm vàng dâng tới. Nàng vô thức đón lấy, vừa chạm tay đã biết đây là đồ quý: thân lò đan bằng dây đồng, quai xách hai bên nhỏ xinh, họa tiết sơn đỏ sắc sảo tinh xảo.
A Vũ nhận ra thân phận của nam nhân kia vô cùng cao quý, liền khẽ siết lấy chiếc áo khoác choàng trên người.
Chất vải cùng đường kim mũi chỉ đều vô cùng tinh xảo, mỗi chi tiết đều toát lên sự tỉ mỉ và dụng tâm. Ngay cả mùi hương thoảng trên áo cũng thanh nhã, trầm ổn, là loại hương liệu quý giá hiếm thấy. Những loại rẻ tiền thì nồng hắc, còn loại này lại đằm sâu như thể đã ngấm vào khí chất.
Nàng ăn mặc mỏng manh, vẻ ngoài yêu kiều, hắn không phải không có phản ứng, nhưng lại đưa áo cho nàng che thân.
Nàng chưa từng gặp nam nhân nào như vậy.
Nàng hổ thẹn với mưu tính mê hoặc trong lòng mình, nhưng lại thất vọng vì hắn dường như chẳng động tâm.
A Vũ ôm lò sưởi bằng đồng, nghĩ rằng hắn càng cao quý, càng điềm tĩnh, thì nàng lại càng phải dụ được hắn.
Bởi trong đêm lạnh mưa rơi này, hắn là ánh sáng duy nhất nàng có thể thấy.
Đám thị nữ lặng lẽ bày lò sưởi, chậu hương, rồi nhóm bếp nước trên lò đất đỏ, đun trà, sắp bàn, đặt lên mấy món điểm tâm tinh xảo. Xong xuôi mới lui xuống.
A Vũ nhìn thấy điểm tâm, mới nhớ ra mình đã đói. Cơn đói đến dữ dội.
Nàng đã hai ngày chưa được ăn món gì nóng. Bây giờ đói đến quặn ruột, mấy chiếc bánh tinh xảo kia như sự cám dỗ không thể cưỡng nổi.
“Ăn đi.”
Tuy chỉ là một câu mời, nhưng khẩu khí lại mang theo mệnh lệnh tự nhiên của bậc quân vương.
May thay A Vũ không nhận ra điều ấy. Nàng cầm lấy một chiếc bánh hình cánh hoa, ăn từng miếng nhỏ.
Bên ngoài bánh giòn tan, bên trong mềm mịn, thơm ngọt vừa miệng.
Khi chiếc bánh vừa chạm vào đầu lưỡi, sống mũi nàng cay xè, hốc mắt nóng bừng, có cảm giác muốn khóc.
Giây phút ấy, chỉ vì một miếng ăn, nàng sẵn sàng đánh đổi tất cả. Muốn nàng làm gì cũng được.
Nàng uống thêm một ngụm trà nóng. Trà trôi xuống bụng, hơi ấm lan ra khắp người, đẩy lùi cơn lạnh. Nàng cảm thấy mình sống lại lần nữa.
Cảnh Hi Đế hỏi:
“Thấy trà thế nào?”
A Vũ nhấp thêm một ngụm, thì thào:
“Ngọt, ngọt dịu.”
Nàng không biết đó là trà gì, chỉ thấy ngọt mát, thanh thuần, uống một ngụm lại muốn thêm một ngụm nữa.
Cảnh Hi Đế liền rót cho nàng một chén mới.
A Vũ không biết thân phận nam nhân trước mặt, càng không thể ngờ trên đời này, người được Cảnh Hi Đế tự tay rót trà không có mấy ai, có lẽ chỉ Hoàng thái hậu là xứng.
Nàng vẫn nhận chén trà, trong lòng ngỡ ngàng cảm động, uống thêm một ngụm nữa.
Trong lúc ấy, nàng đã âm thầm tính toán làm thế nào để quyến rũ nam nhân này.
Nàng phải tranh thủ. Không còn thời gian kéo dài.
Nàng là củ khoai nóng tay, dung mạo xinh đẹp thế này cũng khó có ai dám nhận.
13
0
3 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
