0 chữ
Chương 45
Chương 45
Vậy mà giữa nơi như thành quách ấy, lại có suối nước nóng chảy qua, khiến gian phòng cũng phủ đầy hơi nước, tiếng nước róc rách, tựa chốn bồng lai.
A Vũ càng thêm kinh ngạc. Nơi rừng sâu núi thẳm này sao lại mọc ra một toà thành?
Đang mải suy nghĩ, nam nhân đã bế nàng bước vào bên trong. Ngay lập tức, có nhiều nam nữ cúi đầu ra vào, tay nâng khay ngọc và các vật dụng như bình vàng, bô rửa mặt, chuông nhỏ, bình nước, hộp ngọc, dây tua...
A Vũ ló đầu ra khỏi vòng tay hắn, dè dặt quan sát. Những nữ tử kia toàn thân đeo vàng ngọc, tay nâng l*иg đèn đỏ dát vàng; còn các nam tử thì đồng loạt mặc áo gấm đỏ thêu hoa tròn, đai lưng nạm vàng, trông oai vệ sang trọng.
Nàng bất giác nhớ đến những lời kể thời thơ ấu: ngư dân lạc vào cung điện trong mộng, được vàng bạc mỹ nhân hầu hạ, say mê hoan lạc, tỉnh dậy thì chỉ còn cát bụi vỏ sò đầy bên mình.
Lòng nàng chợt lạnh. Lẽ nào... nàng gặp phải yêu quái nơi núi rừng?
Nghĩ vậy, A Vũ run lẩy bẩy.
Nếu người kia thực sự là yêu quái, nàng thà gặp Tống linh quan còn hơn. Tống linh quan dù có hung hăng, cũng vẫn là người.
Cả Lục Doãn Giám, thái tử, thái tử phi... ai cũng được!
Chợt nhớ mẫu thân từng nói, yêu quái không có bóng. Nàng liền định ngó xuống đất xem.
Đúng lúc đó, nam nhân giơ tay ra hiệu cho mọi người lui xuống, sau đó đặt nàng lên một chiếc giường nhỏ.
A Vũ hoảng loạn, định ngồi dậy.
Ngón tay hắn đặt nhẹ lên eo nàng, giọng trầm ấm: “Đừng động đậy.”
Lực đạo ấy nàng không chống nổi, chỉ đành tuyệt vọng nhìn xuống đất.
Trong phòng có đèn, là đèn l*иg tám mặt bọc sa hoa rực rỡ. Ánh đèn chiếu lên thân hình cao ráo mạnh mẽ của nam nhân, bóng đổ dài dưới sàn.
Có bóng. Là người.
A Vũ khẽ thở phào. Là người thì nàng không sợ.
Tâm lý bình ổn hơn, nàng bắt đầu để ý đến bài trí trong phòng. Nơi nàng nằm là chiếc giường gỗ hoàng hoa lê tứ diện, trải đệm gấm thêu tỉ mỉ. Cạnh giường mọi thứ đều sang trọng tinh tế, trong không khí phảng phất hương thơm dìu dịu.
Nàng khẽ hít sâu, nhận ra đó là mùi long diên hương. Thứ thật sự là long diên hương.
Ngoài chợ cũng có thứ gọi là long diên, nhưng chỉ là hương giả mạo. Thứ nàng đang ngửi được trong lúc này thơm ngọt tinh khiết, mang theo mùi gỗ quý, chính là thượng phẩm chân chính trong cung, không gì sánh được.
Vậy thì... thân phận người này không tầm thường? Có thể sánh ngang với Lục Doãn Giám?
Trong lúc A Vũ còn đang suy nghĩ lan man, ánh mắt Cảnh Hi Đế đã lặng lẽ lướt qua khắp thân thể nàng.
Lớp y phục ẩm ướt mỏng manh ôm sát thân thể trắng như ngọc, từng đường nét lộ rõ dưới ánh đèn.
Chưa từng có nữ tử nào vừa gầy yếu mong manh vừa đầy đặn gợi cảm đến vậy. Nàng như đoá hoa nở bằng sương, trắng ngần, mềm mại, hoàn hảo không tì vết.
Lúc này hắn đã rõ, nàng không phải tiên nữ Vu Sơn, còn hắn cũng chẳng phải Sở vương.
Nhưng giữa núi rừng sương mờ mưa lạnh, lại gặp được một tiểu nương tử xinh đẹp kiều diễm như vậy, hắn vẫn cảm thấy thú vị.
Hắn quan sát nàng bình thản, thu trọn mọi biểu cảm. Từ kinh hoảng, lúng túng, bối rối đến ánh mắt nghi hoặc, đảo quanh, rồi đăm chiêu suy nghĩ.
Từng suy nghĩ nhỏ nhoi, sống động rõ ràng, giống như một chú cún con đang nghiêng tai vểnh đuôi.
Cảnh Hi Đế càng nhìn càng thích thú.
Đột nhiên A Vũ như chợt hiểu điều gì đó, lúng túng đưa tay lên, kéo áo che ngực.
Mặt nàng đỏ ửng, hoảng loạn tránh ánh nhìn của hắn, nhưng thân thể nõn nà chẳng thể giấu được. Vì động tác hỗn loạn, hơi thở nàng dồn dập, ngực phập phồng theo nhịp.
Ánh mắt Cảnh Hi Đế dừng lại nơi ấy. Một cảnh tượng đầy đặn mềm mại, như sóng nước nhẹ nhàng rung động.
Cảnh tượng ấy nếu để nữ tử khác nhìn thấy cũng phải đỏ mặt tim đập, huống chi là nam nhân.
Cảnh Hi Đế cũng là người, lại là một nam nhân đang tuổi tráng kiện, bao lâu nay giữ mình nghiêm cẩn.
Tuy vậy, hắn vẫn điềm tĩnh tiết chế. Dù thấy cảnh đẹp mê hồn đến vậy, cũng tuyệt đối không hành xử như kẻ nông nổi.
Hắn đăng cơ từ năm mười bốn tuổi, cần mẫn tự giữ mình, tiết chế nghiêm cẩn, làm vua mười tám năm, xưa nay luôn trầm tĩnh cẩn trọng, không để cảm xúc lấn át lý trí.
A Vũ càng thêm kinh ngạc. Nơi rừng sâu núi thẳm này sao lại mọc ra một toà thành?
Đang mải suy nghĩ, nam nhân đã bế nàng bước vào bên trong. Ngay lập tức, có nhiều nam nữ cúi đầu ra vào, tay nâng khay ngọc và các vật dụng như bình vàng, bô rửa mặt, chuông nhỏ, bình nước, hộp ngọc, dây tua...
A Vũ ló đầu ra khỏi vòng tay hắn, dè dặt quan sát. Những nữ tử kia toàn thân đeo vàng ngọc, tay nâng l*иg đèn đỏ dát vàng; còn các nam tử thì đồng loạt mặc áo gấm đỏ thêu hoa tròn, đai lưng nạm vàng, trông oai vệ sang trọng.
Nàng bất giác nhớ đến những lời kể thời thơ ấu: ngư dân lạc vào cung điện trong mộng, được vàng bạc mỹ nhân hầu hạ, say mê hoan lạc, tỉnh dậy thì chỉ còn cát bụi vỏ sò đầy bên mình.
Nghĩ vậy, A Vũ run lẩy bẩy.
Nếu người kia thực sự là yêu quái, nàng thà gặp Tống linh quan còn hơn. Tống linh quan dù có hung hăng, cũng vẫn là người.
Cả Lục Doãn Giám, thái tử, thái tử phi... ai cũng được!
Chợt nhớ mẫu thân từng nói, yêu quái không có bóng. Nàng liền định ngó xuống đất xem.
Đúng lúc đó, nam nhân giơ tay ra hiệu cho mọi người lui xuống, sau đó đặt nàng lên một chiếc giường nhỏ.
A Vũ hoảng loạn, định ngồi dậy.
Ngón tay hắn đặt nhẹ lên eo nàng, giọng trầm ấm: “Đừng động đậy.”
Lực đạo ấy nàng không chống nổi, chỉ đành tuyệt vọng nhìn xuống đất.
Trong phòng có đèn, là đèn l*иg tám mặt bọc sa hoa rực rỡ. Ánh đèn chiếu lên thân hình cao ráo mạnh mẽ của nam nhân, bóng đổ dài dưới sàn.
A Vũ khẽ thở phào. Là người thì nàng không sợ.
Tâm lý bình ổn hơn, nàng bắt đầu để ý đến bài trí trong phòng. Nơi nàng nằm là chiếc giường gỗ hoàng hoa lê tứ diện, trải đệm gấm thêu tỉ mỉ. Cạnh giường mọi thứ đều sang trọng tinh tế, trong không khí phảng phất hương thơm dìu dịu.
Nàng khẽ hít sâu, nhận ra đó là mùi long diên hương. Thứ thật sự là long diên hương.
Ngoài chợ cũng có thứ gọi là long diên, nhưng chỉ là hương giả mạo. Thứ nàng đang ngửi được trong lúc này thơm ngọt tinh khiết, mang theo mùi gỗ quý, chính là thượng phẩm chân chính trong cung, không gì sánh được.
Vậy thì... thân phận người này không tầm thường? Có thể sánh ngang với Lục Doãn Giám?
Trong lúc A Vũ còn đang suy nghĩ lan man, ánh mắt Cảnh Hi Đế đã lặng lẽ lướt qua khắp thân thể nàng.
Chưa từng có nữ tử nào vừa gầy yếu mong manh vừa đầy đặn gợi cảm đến vậy. Nàng như đoá hoa nở bằng sương, trắng ngần, mềm mại, hoàn hảo không tì vết.
Lúc này hắn đã rõ, nàng không phải tiên nữ Vu Sơn, còn hắn cũng chẳng phải Sở vương.
Nhưng giữa núi rừng sương mờ mưa lạnh, lại gặp được một tiểu nương tử xinh đẹp kiều diễm như vậy, hắn vẫn cảm thấy thú vị.
Hắn quan sát nàng bình thản, thu trọn mọi biểu cảm. Từ kinh hoảng, lúng túng, bối rối đến ánh mắt nghi hoặc, đảo quanh, rồi đăm chiêu suy nghĩ.
Từng suy nghĩ nhỏ nhoi, sống động rõ ràng, giống như một chú cún con đang nghiêng tai vểnh đuôi.
Cảnh Hi Đế càng nhìn càng thích thú.
Đột nhiên A Vũ như chợt hiểu điều gì đó, lúng túng đưa tay lên, kéo áo che ngực.
Mặt nàng đỏ ửng, hoảng loạn tránh ánh nhìn của hắn, nhưng thân thể nõn nà chẳng thể giấu được. Vì động tác hỗn loạn, hơi thở nàng dồn dập, ngực phập phồng theo nhịp.
Ánh mắt Cảnh Hi Đế dừng lại nơi ấy. Một cảnh tượng đầy đặn mềm mại, như sóng nước nhẹ nhàng rung động.
Cảnh tượng ấy nếu để nữ tử khác nhìn thấy cũng phải đỏ mặt tim đập, huống chi là nam nhân.
Cảnh Hi Đế cũng là người, lại là một nam nhân đang tuổi tráng kiện, bao lâu nay giữ mình nghiêm cẩn.
Tuy vậy, hắn vẫn điềm tĩnh tiết chế. Dù thấy cảnh đẹp mê hồn đến vậy, cũng tuyệt đối không hành xử như kẻ nông nổi.
Hắn đăng cơ từ năm mười bốn tuổi, cần mẫn tự giữ mình, tiết chế nghiêm cẩn, làm vua mười tám năm, xưa nay luôn trầm tĩnh cẩn trọng, không để cảm xúc lấn át lý trí.
12
0
3 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
