0 chữ
Chương 7
Chương 7
Thần tượng là người nổi tiếng, suýt xảy ra chuyện, chắc chắn khiến nhiều người lo lắng.
“Làm chị vất vả rồi khi phải làm quản lý cho em." Đoạn Thư Dật cười khổ: "Chuyện còn lại cứ để em xử lý. Tối nay em mở livestream, vừa trấn an fan, vừa xem như chính thức phản hồi.”
Thiếu niên cố tình hạ thấp giọng, nói nghe như tiếng ru ngủ.
Livestream...
Miêu Miêu cuộn lại thành cục bông nhỏ, mơ mơ màng màng nghĩ:
Một từ thật quen thuộc...
Vốn là giống hay ngủ, giờ lại sống an nhàn, thêm tiếng nói nhẹ nhàng của Đoạn Thư Dật như tiếng ồn trắng, mắt Miêu Miêu nhanh chóng díp lại.
Chẳng mấy chốc đã ngủ say, tay chân xõa ra bốn phía, phơi cả bụng ra ngoài.
Gió đầu đông lành lạnh, mang theo chút nắng nhẹ, lướt qua chiếc bụng mềm mại của Miêu Miêu.
Lớp lông tơ trắng muốt rung rinh, như thể phản ánh giấc mơ thanh thản trong đầu nó.
...
Tới giờ livestream như thông báo, Đoạn Thư Dật xuất hiện trước ống kính.
Thiếu niên anh tuấn không trang điểm, nhưng vẫn không hề tiều tụy.
Sau một buổi chiều nghỉ ngơi, cậu ấy đã hoàn toàn hồi phục, ánh mắt rạng rỡ, môi mang nụ cười.
Trong phòng livestream đã có rất nhiều người chờ sẵn, có fan của Đoạn Thư Dật, cũng có người xem hotsearch mò đến.
[Hu hu hotsearch hù chết tôi, thấy bảo bối rồi là yên tâm rồi!]
[Trạng thái tốt ghê! Xem ra hôm nay không bị hoảng loạn quá!]
[Trời ơi đẹp trai ghê luôn! Thế này mà không nổi tiếng hơn nữa à?]
[Haizz, cũng vì vụ năm xưa đó, trải qua chuyện thế kia, tụi mình dù muốn thấy bảo bối nhiều hơn cũng không dám ép.]
Livestream vẫn còn đắm trong dư âm của sự cố quá khứ và hôm nay, không khí có phần trầm lắng.
Đoạn Thư Dật thì cười thần bí, nhìn vào ống kính nói: "Chào mọi người buổi tối! Hôm nay tôi mang đến một người bạn mới.”
[Em trai cười đáng yêu quá đi! Chữa lành tâm hồn tôi rồi nè!]
[Mau giới thiệu bạn mới cho ma ma nào!]
Đoạn Thư Dật đặt hai tay dưới bàn, sau đó nâng từ đùi mình lên một thứ gì đó.
Ngay lập tức, một cục bông trắng muốt nhỏ xíu được bàn tay thiếu niên đưa lên trước camera.
Bình luận trong livestream ngưng trệ hẳn vài giây.
Sau đó, từng dòng, từng dòng bình luận ào ạt lăn tới như vỡ đê.
[Aaaa là Miêu Miêu!!!]
[Đây là giống mèo gì vậy? Đắt không? Sao lại mua có tí tẹo thế kia!!!]
Miêu Miêu nằm gọn trong tay Đoạn Thư Dật, bị cậu ấy giơ lên khoe, người đong đưa như bánh pudding sữa nhỏ.
“Meow~” Mèo con không đứng vững, kêu lên một tiếng đầy oan ức.
Đoạn Thư Dật đặt nó xuống bàn, để nó tự do khám phá.
Miêu Miêu cúi đầu ngửi bên trái ngửi bên phải, chợt ngẩng lên, thấy máy quay hình tròn giống một quả cầu bên cạnh máy tính.
Đôi mắt nó sáng bừng.
Thứ này... sao mà quen thế?
Nó tiến lại gần, dụi dụi cái mũi hồng vào ống kính máy quay.
[Aaa gần quá! Gần thế này dì chịu không nổi!]
[Nó quyến rũ tôi đó! Là nó dụ dỗ trước, dùng cái mũi hồng dụ dỗ tôi trước!]
“Miêu Miêu, cái đó không phải đồ chơi đâu.” Đoạn Thư Dật dịu dàng nhắc nhở, đưa tay bế nó về.
Miêu Miêu vừa hoàn thành “vạn lý trường chinh” từ mép bàn tới máy quay, vậy mà lại bị kéo về vạch xuất phát.
Nó “meo” một tiếng, rõ ràng là đang tố cáo tội ác của loài người.
Thế nhưng loài người lại không hiểu, còn tưởng mèo con đang làm nũng, ai nấy đều lộ vẻ bị đốn tim.
Mèo con lắc đầu, lại nhìn về phía chiếc camera kia.
Bởi một cảm giác quen thuộc và quyến luyến khó diễn tả, nó không kìm được sự tò mò, lại loạng choạng bò tới.
[A a a cái tứ chi nhỏ kia cứ như mới được gắn lên, vụng về mà đáng yêu quá đi mất!]
[Ai cho phép gọi mèo con là vụng về hả! Livestream này đề cao giáo dục bằng tình thương nhé! Bé con, con thích bao tải màu gì nè?]
Cuối cùng cũng trở lại trước ống kính, con người hình như đã nhận ra mèo con không có ý phá hoại máy quay, nên không ngăn cản nữa.
Mèo con liền ngồi yên trước ống kính, nghiêng đầu quan sát một hồi, không thấy máy móc phản ứng gì, bèn ngồi xuống, bắt đầu liếʍ chân rồi dụi tai.
“Làm chị vất vả rồi khi phải làm quản lý cho em." Đoạn Thư Dật cười khổ: "Chuyện còn lại cứ để em xử lý. Tối nay em mở livestream, vừa trấn an fan, vừa xem như chính thức phản hồi.”
Thiếu niên cố tình hạ thấp giọng, nói nghe như tiếng ru ngủ.
Livestream...
Miêu Miêu cuộn lại thành cục bông nhỏ, mơ mơ màng màng nghĩ:
Một từ thật quen thuộc...
Vốn là giống hay ngủ, giờ lại sống an nhàn, thêm tiếng nói nhẹ nhàng của Đoạn Thư Dật như tiếng ồn trắng, mắt Miêu Miêu nhanh chóng díp lại.
Chẳng mấy chốc đã ngủ say, tay chân xõa ra bốn phía, phơi cả bụng ra ngoài.
Gió đầu đông lành lạnh, mang theo chút nắng nhẹ, lướt qua chiếc bụng mềm mại của Miêu Miêu.
Lớp lông tơ trắng muốt rung rinh, như thể phản ánh giấc mơ thanh thản trong đầu nó.
Tới giờ livestream như thông báo, Đoạn Thư Dật xuất hiện trước ống kính.
Thiếu niên anh tuấn không trang điểm, nhưng vẫn không hề tiều tụy.
Sau một buổi chiều nghỉ ngơi, cậu ấy đã hoàn toàn hồi phục, ánh mắt rạng rỡ, môi mang nụ cười.
Trong phòng livestream đã có rất nhiều người chờ sẵn, có fan của Đoạn Thư Dật, cũng có người xem hotsearch mò đến.
[Hu hu hotsearch hù chết tôi, thấy bảo bối rồi là yên tâm rồi!]
[Trạng thái tốt ghê! Xem ra hôm nay không bị hoảng loạn quá!]
[Trời ơi đẹp trai ghê luôn! Thế này mà không nổi tiếng hơn nữa à?]
[Haizz, cũng vì vụ năm xưa đó, trải qua chuyện thế kia, tụi mình dù muốn thấy bảo bối nhiều hơn cũng không dám ép.]
Livestream vẫn còn đắm trong dư âm của sự cố quá khứ và hôm nay, không khí có phần trầm lắng.
Đoạn Thư Dật thì cười thần bí, nhìn vào ống kính nói: "Chào mọi người buổi tối! Hôm nay tôi mang đến một người bạn mới.”
[Mau giới thiệu bạn mới cho ma ma nào!]
Đoạn Thư Dật đặt hai tay dưới bàn, sau đó nâng từ đùi mình lên một thứ gì đó.
Ngay lập tức, một cục bông trắng muốt nhỏ xíu được bàn tay thiếu niên đưa lên trước camera.
Bình luận trong livestream ngưng trệ hẳn vài giây.
Sau đó, từng dòng, từng dòng bình luận ào ạt lăn tới như vỡ đê.
[Aaaa là Miêu Miêu!!!]
[Đây là giống mèo gì vậy? Đắt không? Sao lại mua có tí tẹo thế kia!!!]
Miêu Miêu nằm gọn trong tay Đoạn Thư Dật, bị cậu ấy giơ lên khoe, người đong đưa như bánh pudding sữa nhỏ.
“Meow~” Mèo con không đứng vững, kêu lên một tiếng đầy oan ức.
Đoạn Thư Dật đặt nó xuống bàn, để nó tự do khám phá.
Miêu Miêu cúi đầu ngửi bên trái ngửi bên phải, chợt ngẩng lên, thấy máy quay hình tròn giống một quả cầu bên cạnh máy tính.
Thứ này... sao mà quen thế?
Nó tiến lại gần, dụi dụi cái mũi hồng vào ống kính máy quay.
[Aaa gần quá! Gần thế này dì chịu không nổi!]
[Nó quyến rũ tôi đó! Là nó dụ dỗ trước, dùng cái mũi hồng dụ dỗ tôi trước!]
“Miêu Miêu, cái đó không phải đồ chơi đâu.” Đoạn Thư Dật dịu dàng nhắc nhở, đưa tay bế nó về.
Miêu Miêu vừa hoàn thành “vạn lý trường chinh” từ mép bàn tới máy quay, vậy mà lại bị kéo về vạch xuất phát.
Nó “meo” một tiếng, rõ ràng là đang tố cáo tội ác của loài người.
Thế nhưng loài người lại không hiểu, còn tưởng mèo con đang làm nũng, ai nấy đều lộ vẻ bị đốn tim.
Mèo con lắc đầu, lại nhìn về phía chiếc camera kia.
Bởi một cảm giác quen thuộc và quyến luyến khó diễn tả, nó không kìm được sự tò mò, lại loạng choạng bò tới.
[A a a cái tứ chi nhỏ kia cứ như mới được gắn lên, vụng về mà đáng yêu quá đi mất!]
[Ai cho phép gọi mèo con là vụng về hả! Livestream này đề cao giáo dục bằng tình thương nhé! Bé con, con thích bao tải màu gì nè?]
Cuối cùng cũng trở lại trước ống kính, con người hình như đã nhận ra mèo con không có ý phá hoại máy quay, nên không ngăn cản nữa.
Mèo con liền ngồi yên trước ống kính, nghiêng đầu quan sát một hồi, không thấy máy móc phản ứng gì, bèn ngồi xuống, bắt đầu liếʍ chân rồi dụi tai.
4
0
4 tuần trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
