TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 21
Chương 21

Vừa tỉnh dậy đã thấy mình bị tụt một bậc vai vế, Miêu Miêu: “...”

“Thật ra, con không xem Miêu Miêu là thú cưng.” Đoạn Thư Dật nghiêm túc ngồi xuống đối diện, nói: "Con theo bản năng xem nó là một người bạn bình đẳng, cho nên lúc giới thiệu người thân, mới dùng góc nhìn của mình.”

“Mẹ biết.”

Lê Đại vẫn nhẹ tay vuốt đầu Miêu Miêu, làm cho mèo con khoái chí kêu gừ gừ.

Khóe môi người phụ nữ khẽ nhếch lên dịu dàng, giọng nói cũng êm dịu như lụa: “Nếu không phải như thế, chắc hôm nay con cũng không xúc động đến mức tự mình đi xe.”

Đoạn Thư Dật chớp mắt: “Mẹ biết rồi?”

“Ừ. Thật ra ngày đầu tiên Miêu Miêu về đây, quản gia đã mời sẵn bác sĩ thú y rồi.”

Đoạn Thư Dật vì quá quan tâm mà giờ xấu hổ cúi đầu: “Con hoảng quá.”

“Nhưng vì Miêu Miêu mà con vượt qua được nỗi sợ ngồi xe, điều mà suốt bảy năm qua chưa từng làm được!” Lê Đại không tiếc lời khen ngợi: "Bảo bối, con làm rất tốt!”

“Phải rồi.” Đoạn Thư Dật nhìn mèo con nằm trong lòng mẹ, tán thành: "Bảo bối đúng là giỏi thật.”

Một mùi thơm dịu nhẹ áp sát lại gần, đầu ngón tay mềm mại cọ nhẹ lên sống mũi cậu ấy.

Chưa kịp rút tay về, Lê Đại đã cười nói: “Lần này, mẹ nói con đó, bảo bối.”

Trái tim Đoạn Thư Dật mềm nhũn.

Không phải vì ngượng, mà là tê tê ngọt ngào.

Cậu ấy đưa tay dụi sống mũi vừa bị mẹ cọ, vì đã lớn thế rồi mà vẫn bị gọi là bảo bối nên thẹn thùng, nhưng đồng thời cũng thầm thỏa mãn vì được mẹ khẳng định.

“Nhưng mà, cũng đừng vì lần tiến bộ này mà ép mình nhé.” Lê Đại cố tình làm ra vẻ kiêu ngạo: "Dựa vào danh tiếng của con, với danh tiếng của mẹ, mấy công ty tranh nhau chiều con còn không kịp! Con không muốn đi xe thì đừng ép bản thân, hiểu chưa?”

Đoạn Thư Dật bật cười, gật đầu: “Hiểu rồi ạ.”

“Nhắc mới nhớ, mẹ vừa dự một buổi trà đạo về.” Lê Đại như nhớ ra điều gì: "Có một người bạn làm tổ chức sự kiện thấy con và Miêu Miêu lên hot search dạo trước, muốn làm một buổi livestream về thú cưng để giữ nhiệt. Chỉ một buổi thôi. Con là nhân vật chính, trả cát-xê cao nhất. Con không đi thì thôi, người ta cũng chẳng làm. Mọi chuyện đều lấy con làm ưu tiên.”

“Làm với Miêu Miêu à?” Đoạn Thư Dật nhìn sang mèo con.

Lê Đại cũng nhìn theo, xoa xoa: “Chà chà, là em bé nhà ai vậy nè? Nhỏ xíu mà đã phải đi kiếm tiền mua sữa rồi? Ồ, thì ra là em bé nhà ta nha?”

Đoạn Thư Dật chợt nhận ra, mình không những không phản cảm, mà còn có chút mong chờ.

Nhận job vốn là chuyện thường nhật trong sự nghiệp idol của cậu ấy. Nhưng lần này có Miêu Miêu đồng hành, Đoạn Thư Dật lại thấy mình thêm phần vững tin.

Như thể chỉ cần có Miêu Miêu bên cạnh, cậu ấy có thể làm được rất nhiều điều mà trước đây không dám nghĩ tới.

“Được.” Đoạn Thư Dật gật đầu đồng ý.

Lê Đại cũng vừa nghỉ ngơi xong, ôm mèo con trả lại cho Đoạn Thư Dật, cuối cùng dặn dò: “Nhớ nha, ekip chương trình là toàn bạn bè của mẹ, cho nên...”

Đoạn Thư Dật ngoan ngoãn tiếp lời: “Con sẽ chú ý lễ phép...”

“Sai!” Lê Đại lấy ngón tay ấn lên trán con trai: "Cho nên, hãy kiêu ngạo lên! Mẹ lo hết, đừng để bản thân chịu uất ức, hiểu chưa?”

Đối diện với bà mẹ khí chất ngút trời, Đoạn Thư Dật nhịn cười, gật đầu: “Hiểu rồi ạ.”

Mở cửa, lên xe, đóng cửa.

Thắt dây an toàn.

Cho đến khi động cơ khởi động, tài xế ngồi lái và chị quản lý Vương Băng Hạ ngồi ghế phụ vẫn thi thoảng quay đầu, căng thẳng quan sát phản ứng của Đoạn Thư Dật ở hàng ghế sau.

Thế mà Đoạn Thư Dật đang ôm mèo con lại rất điềm tĩnh, còn chủ động trấn an: “Không cần lo cho em đâu, em thật sự không ép mình đâu ạ. Với lại, chị Băng Hạ cũng vậy, cứ yên tâm ngồi phía trước đi! So với việc có người ngồi cạnh, em giờ lại cần không gian độc lập để thích nghi hơn.”

3

0

4 tuần trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.