TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 20
Chương 20

Tài xế tăng ga, chiếc Mercedes bắt đầu chạy song song với các xe khác.

Nhưng Đoạn Thư Dật vẫn thấy chưa đủ, lại tiếp tục giục: “Nhanh nữa! Nhanh nữa đi!”

Tài xế đạp ga thật mạnh.

Chiếc Mercedes lao vυ"t lên, vượt qua mọi xe cùng đường, như tên bắn thẳng về phía trước.

-

“May mà mang đến kịp.”

Bác sĩ thú y nói: “Chậm chút nữa, nước hoa khô rồi, móng mèo sẽ khó rửa sạch lắm.”

Đoạn Thư Dật: “...”

Miêu Miêu ngồi bên cạnh bồn rửa tay, được bác sĩ giữ chân, dùng nước xà phòng tạo bọt để kỳ rửa từng miếng thịt hồng mềm.

Đoạn Thư Dật đứng bên cạnh ôm trán, lộ rõ vẻ xấu hổ.

Thì ra tường hoa mới bị tỉa, nhựa của hoa đông đỏ chảy xuống gốc vẫn còn ướt.

Mèo con rơi xuống, móng trắng liền bị nhuộm đỏ rực.

“Cậu xông vào lúc nãy mồ hôi đầy đầu, tôi còn tưởng bé con bị thương thật.” Bác sĩ vừa dùng khăn lông lau khô chân cho Miêu Miêu, vừa đâm một nhát trí mạng: "Lần đầu tôi gặp chủ nuôi sạch sẽ đến mức này, mèo dính chút bẩn mà quýnh lên như cháy nhà vậy.”

“....”

Đoạn Thư Dật đưa hai tay che mặt, không nói nổi một lời.

“Được rồi.” Bác sĩ đặt mèo con trở lại tay cậu.

Đoạn Thư Dật hai tay nhận lấy, ngửi thấy mùi xà phòng thơm ngát trên lông mèo, lại thấy Miêu Miêu chẳng hề hay biết, vẫn ngồi liếʍ móng như chẳng có gì xảy ra.

Cậu ấy bật cười khẽ, nâng mèo con lên, lấy má dụi vào bụng nó, khẽ nói:

“Quê thì quê vậy đi. Miêu Miêu không sao là tốt nhất.”

-

Khi trở về, Đoạn Thư Dật bế mèo con, thong thả đi bộ về nhà.

Không ngờ vừa bước vào, cậu ấy đã thấy mẹ đang ngồi trên ghế sô pha trong đại sảnh, màn hình chiếu khổng lồ phía trước đang phát một bộ phim.

Nhìn thấy hai đứa về, Lê Đại ngồi thẳng người lại, bộ váy lụa mềm mại như chảy nước trên người tôn thêm dáng vẻ quý phái vốn có của bà.

“Bảo bối, về rồi à?” Lê Đại mỉm cười nhìn về phía cửa, không hề có chút kiểu cách nào của một phu nhân hào môn như lời đồn, vươn tay ra: “Lại đây, ôm một cái!”

“Hả?” Đoạn Thư Dật đứng khựng bên cửa, ngơ ngác: “Mẹ, con mười tám tuổi rồi, còn ôm ôm gì nữa, kỳ lắm...”

Lê Đại nhẹ nhàng bước tới, đưa tay đón lấy mèo con: “Mẹ nói là ôm cái này cơ mà.”

Đoạn Thư Dật: “...”

Mèo lông dài mà vào tay quý phu nhân thì đúng là một sự kết hợp hoàn hảo. Quả cầu lông nhỏ được Lê Đại ôm trong ngực, không giãy giụa, cũng không trốn tránh, ngoan ngoãn như một món đồ trang trí nhỏ.

Lê Đại ôm Miêu Miêu trở lại ghế sô pha, đặt mèo con lên đùi đang bắt chéo của mình, bàn tay dịu dàng vuốt dọc sống lưng mềm mượt.

Miêu Miêu nghiêng đầu nhìn lên màn hình lớn phía trước, nữ chính trên đó mặc sườn xám, tóc xõa rối bù, vẻ mặt dữ tợn định đâm một người đàn ông.

Mèo con giật nảy mình, đồng thời lại cảm thấy người đàn bà mặc sườn xám kia nhìn quen quen.

Thấy ở đâu rồi nhỉ?

Hình như mới gặp đó!

Miêu Miêu quay đầu nhìn người phụ nữ sau lưng, là Lê Đại.

Rồi lại quay sang nhìn ác phụ trên màn ảnh rồi lại quay đầu nhìn Lê Đại, lại quay về màn ảnh.

Ồ, nhớ ra rồi.

Gặp ở hiện tại! Chính là sau lưng mình!

Lê Đại là đại minh tinh!

“Ối chà." Nhận ra biểu cảm của mèo con, Lê Đại mỉm cười, không để lộ chút sơ hở, cầm điều khiển chuyển nhanh qua phân cảnh đó: "Miêu Miêu sẽ không tưởng ta là người xấu chứ? Phim chỉ là đóng giả thôi, bà ngoại là người tốt mà!”

Đoạn Thư Dật đang uống nước suýt nữa sặc, bước lại gần sô pha kinh ngạc hỏi: “Bà ngoại?”

“Ừa.” Lê Đại trả lời chắc như đinh đóng cột: "Giới trẻ bây giờ chẳng phải toàn gọi mèo cưng là con sao? Nó là con của con, con là con của mẹ, vậy thì nó phải gọi mẹ là bà ngoại chứ sao!”

Đoạn Thư Dật gãi đầu: “Kỳ kỳ sao ấy. Vậy Miêu Miêu phải gọi anh hai là bác, em út là chú luôn à?”

“Có vấn đề gì đâu?”

“Chú năm tuổi á?”

“Ừm hửm?”

3

0

4 tuần trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.