0 chữ
Chương 87
Chương 87
Cơm vẫn chưa nấu cong nên Mạnh Vân Thư vừa vào nhà đã đi vào bếp phụ Lâm Ý Ánh.
Mạnh Hà Ngộ ngồi đối diện Tô Hiểu, tò mò nhìn cô.
Tô Hiểu đang cắn hướng dương thấy vậy nói, “Sao vậy? Bị vẻ đẹp của em làm lóa mắt rồi?”
Mạnh Hà Ngộ bày ra vẻ mặt cạn lời, “Đừng có tự luyến vậy được không?”
Tô Hiểu ném vỏ hướng dương trong tay vào Mạnh Hà Ngộ, Mạnh Hà Ngộ nhanh tay nhanh mắt bắt lấy ném vào thùng rác.
Anh lại lấy một nắm hướng dương trong túi ra, đặt một tờ giấy lên bàn trước mặt Tô Hiểu, rồi bắt đầu tách vỏ hướng dương cho cô.
Một loạt động tác liền mạch, cứ như là bản năng của anh vậy.
Mạnh Hà Ngộ cũng không hiểu, rõ ràng anh với Tô Hiểu mới gặp mặt nhau lần đầu, nhưng hai người lại có cảm giác vô cùng thân thuộc, cứ như đã quen biết nhau nhiều năm … giống như anh em ruột vậy.
Tô Hiểu thấy Mạnh Hà Ngộ tách vỏ hướng dương cho mình thì cũng vô cùng thản nhiên.
Trước đây cũng đều như vậy, hoành huynh rất thích trêu cô, thích búng trán cô, nhưng hoàng huynh cũng vô cùng thương yêu cô, mỗi lần xuất cung đều mang về rất nhiều đồ thú vị cho cô.
Cho dù Mạnh Hà Ngộ đã mất đi ký ức nhưng cách hai người ở cạnh nhau dường như đã khắc vào xương cốt vậy, tự nhiên mà quen thuộc.
Mạnh Hà Ngộ đột nhiên nói, “Sao anh cứ thấy em quen quen nhỉ?”
Tô Hiểu nhìn chằm chằm anh.
Có phải anh ấy khôi phục một chút ký ức không?
Mạnh Hà Ngộ nghiêng đầu hỏi: “Có phải em biết đánh đàn cổ không?”
Tô Hiểu căng thẳng gật đầu.
Mạnh Hà Ngộ kinh ngạc nói: “Không lẽ em là 77?”
Sự căng thẳng xen lẫn vui mừng của Tô Hiểu lập tức biến mất, không vui nói, “Không phải.”
Nghe vậy Mạnh Hà Ngộ càng chắc chắn: “Đừng có chối, chính là em!”
Tô Hiểu cũng biết khôi phục ký ức nào có dễ như vậy, hừ nhẹ: “Đúng đó, thì sao?”
Mạnh Hà Ngộ bỏ nắm hướng dương trong tay xuống, vui vẻ nói: “Anh chính là fan mà chuyển file thành mp3 kia đó.”
Anh cầm điều khiển lên ấn mấy nút, loa phát ra tiếng đàn của Tô Hiểu, “Lần trước lúc gọi video với mẹ, anh đang lướt ipad, vừa lúc lướt đến video của em, mẹ nghe thấy thì rất thích. Từ đó về sau video của em anh đều chuyển thành mp3 để ba mẹ ở nhà mở nghe.
Nghe thấy tiếng đàn cổ từ phòng khách, Mạnh Vân Thư đi ra hỏi, “Sao lại bật cái này? Hiểu Hiểu cũng thích nghe sao?”
Mạnh Hà Ngộ phấn khích giới thiệu: “Ba, cái này là Hiểu Hiểu đàn đó!”
Mạnh Vân Thư bất ngờ, sau đó cười ra tiếng quay lại phòng bếp nói cho Lâm Ý Ánh nghe.
Trên bàn ăn, Mạnh Hà Ngộ không tắt loa nên ở phòng ăn cũng nghe được tiếng đàn của Tô Hiểu.
Mạnh Vân Thư gắp thức ăn cho Tô Hiểu: “Thực ra trước đây cũng chỉ là sở thích bình thường thôi, nhưng không hiểu sao tiếng đàn của Hiểu Hiểu vô cùng thu hút, đặc biệt là Ý Ánh, mỗi lần nghe khúc thuỷ vân đều vô cùng cảm động.”
Lâm Ý Ánh nhéo Mạnh Vân Thư một cái.
Trong lòng Tô Hiểu dâng lên một nỗi xót xa.
Đây chính là ca khúc mẫu hậu thích nhất.
Ca khúc này cũng do chính tay mẫu hậu dạy cô đánh.
Cho dù họ đã mất đi ký ức, nhưng có những thứ vẫn khắc ghi vào xương máu của họ không thể biến mất.
Lâm Ý Ánh vẫn còn đang cãi nhau với Mạnh Vân Thư, Tô Hiểu không nhịn được cảm thán với Mạnh Hà Ngộ: “Tình cảm của ba mẹ thật tốt.”
Nếu có một ngày, hoàng huynh khôi phục được ký ức nhất định cũng sẽ vui mừng như mình.
Nguyện vọng năm đó của mẫu hậu…cuối cùng ở đời này đã trở thành hiện thực.
Giữa bà và phụ hoàng không có bất kỳ ai, không có giang sơn, chỉ có hai người họ.
Mạnh Hà Ngộ gắp một chiếc đùi gà vào bát Tô Hiểu, “Đương nhiên, nghe nói năm đó ba theo đuổi mẹ rất lâu đó.”
Tô Hiểu cắn một miếng đùi gà, “Anh, nhắc mới nhớ anh cũng 28 rồi, bạn gái đâu?”
Mạnh Hà Ngộ vội vàng gắp thêm ít thịt cho Tô Hiểu: “Em ăn đi, ăn nhiều chút.”
Một câu nói vô tâm của Tô Hiểu, lập tức thu hút sự chú ý của Mạnh Vân Thư và Lâm Ý Ánh.
Mạnh Vân Thư hừ một tiếng, “Nó? Nó sống cùng chỗ thí nghiệm nghiên cứu kia là được rồi, cần gì bạn gái?”
Lâm Ý Ánh buông đũa xuống: “Con của đám bạn đại học con cũng biết đi hết rồi? Con thì sao, đừng nói là có con, bạn gái đâu?”
Bữa cơm…cuối cùng trở thành đại hội diss Mạnh Hà Ngộ.
Tô Hiểu bày ra vẻ mặt vô tội, vừa ăn vừa tung hứng cho ba mẹ.
Mạnh Hà Ngộ cứ vâng vâng dạ dạ, nói cũng không dám nói to, chỉ gật đầu liên tục.
Ăn xong, Mạnh Hà Ngộ tiễn Tô Hiểu ra ngoài.
Trước khi lên xe, Mạnh Hà Ngộ nghiêm túc nói với Tô Hiểu: “Anh cứ thấy em rất quen, nhưng rõ ràng trước đây chúng ta không quen biết. Trước đây anh không hề tin vào duyên phận, nhưng kể từ khi em đến nhà, có lẽ đây chính là duyên phận.”
Tô Hiểu cười,”Là rất…rất có duyên đó!”
Mạnh Hà Ngộ ngồi đối diện Tô Hiểu, tò mò nhìn cô.
Tô Hiểu đang cắn hướng dương thấy vậy nói, “Sao vậy? Bị vẻ đẹp của em làm lóa mắt rồi?”
Mạnh Hà Ngộ bày ra vẻ mặt cạn lời, “Đừng có tự luyến vậy được không?”
Tô Hiểu ném vỏ hướng dương trong tay vào Mạnh Hà Ngộ, Mạnh Hà Ngộ nhanh tay nhanh mắt bắt lấy ném vào thùng rác.
Anh lại lấy một nắm hướng dương trong túi ra, đặt một tờ giấy lên bàn trước mặt Tô Hiểu, rồi bắt đầu tách vỏ hướng dương cho cô.
Một loạt động tác liền mạch, cứ như là bản năng của anh vậy.
Mạnh Hà Ngộ cũng không hiểu, rõ ràng anh với Tô Hiểu mới gặp mặt nhau lần đầu, nhưng hai người lại có cảm giác vô cùng thân thuộc, cứ như đã quen biết nhau nhiều năm … giống như anh em ruột vậy.
Trước đây cũng đều như vậy, hoành huynh rất thích trêu cô, thích búng trán cô, nhưng hoàng huynh cũng vô cùng thương yêu cô, mỗi lần xuất cung đều mang về rất nhiều đồ thú vị cho cô.
Cho dù Mạnh Hà Ngộ đã mất đi ký ức nhưng cách hai người ở cạnh nhau dường như đã khắc vào xương cốt vậy, tự nhiên mà quen thuộc.
Mạnh Hà Ngộ đột nhiên nói, “Sao anh cứ thấy em quen quen nhỉ?”
Tô Hiểu nhìn chằm chằm anh.
Có phải anh ấy khôi phục một chút ký ức không?
Mạnh Hà Ngộ nghiêng đầu hỏi: “Có phải em biết đánh đàn cổ không?”
Tô Hiểu căng thẳng gật đầu.
Mạnh Hà Ngộ kinh ngạc nói: “Không lẽ em là 77?”
Sự căng thẳng xen lẫn vui mừng của Tô Hiểu lập tức biến mất, không vui nói, “Không phải.”
Tô Hiểu cũng biết khôi phục ký ức nào có dễ như vậy, hừ nhẹ: “Đúng đó, thì sao?”
Mạnh Hà Ngộ bỏ nắm hướng dương trong tay xuống, vui vẻ nói: “Anh chính là fan mà chuyển file thành mp3 kia đó.”
Anh cầm điều khiển lên ấn mấy nút, loa phát ra tiếng đàn của Tô Hiểu, “Lần trước lúc gọi video với mẹ, anh đang lướt ipad, vừa lúc lướt đến video của em, mẹ nghe thấy thì rất thích. Từ đó về sau video của em anh đều chuyển thành mp3 để ba mẹ ở nhà mở nghe.
Nghe thấy tiếng đàn cổ từ phòng khách, Mạnh Vân Thư đi ra hỏi, “Sao lại bật cái này? Hiểu Hiểu cũng thích nghe sao?”
Mạnh Hà Ngộ phấn khích giới thiệu: “Ba, cái này là Hiểu Hiểu đàn đó!”
Mạnh Vân Thư bất ngờ, sau đó cười ra tiếng quay lại phòng bếp nói cho Lâm Ý Ánh nghe.
Mạnh Vân Thư gắp thức ăn cho Tô Hiểu: “Thực ra trước đây cũng chỉ là sở thích bình thường thôi, nhưng không hiểu sao tiếng đàn của Hiểu Hiểu vô cùng thu hút, đặc biệt là Ý Ánh, mỗi lần nghe khúc thuỷ vân đều vô cùng cảm động.”
Lâm Ý Ánh nhéo Mạnh Vân Thư một cái.
Trong lòng Tô Hiểu dâng lên một nỗi xót xa.
Đây chính là ca khúc mẫu hậu thích nhất.
Ca khúc này cũng do chính tay mẫu hậu dạy cô đánh.
Cho dù họ đã mất đi ký ức, nhưng có những thứ vẫn khắc ghi vào xương máu của họ không thể biến mất.
Lâm Ý Ánh vẫn còn đang cãi nhau với Mạnh Vân Thư, Tô Hiểu không nhịn được cảm thán với Mạnh Hà Ngộ: “Tình cảm của ba mẹ thật tốt.”
Nếu có một ngày, hoàng huynh khôi phục được ký ức nhất định cũng sẽ vui mừng như mình.
Nguyện vọng năm đó của mẫu hậu…cuối cùng ở đời này đã trở thành hiện thực.
Giữa bà và phụ hoàng không có bất kỳ ai, không có giang sơn, chỉ có hai người họ.
Mạnh Hà Ngộ gắp một chiếc đùi gà vào bát Tô Hiểu, “Đương nhiên, nghe nói năm đó ba theo đuổi mẹ rất lâu đó.”
Tô Hiểu cắn một miếng đùi gà, “Anh, nhắc mới nhớ anh cũng 28 rồi, bạn gái đâu?”
Mạnh Hà Ngộ vội vàng gắp thêm ít thịt cho Tô Hiểu: “Em ăn đi, ăn nhiều chút.”
Một câu nói vô tâm của Tô Hiểu, lập tức thu hút sự chú ý của Mạnh Vân Thư và Lâm Ý Ánh.
Mạnh Vân Thư hừ một tiếng, “Nó? Nó sống cùng chỗ thí nghiệm nghiên cứu kia là được rồi, cần gì bạn gái?”
Lâm Ý Ánh buông đũa xuống: “Con của đám bạn đại học con cũng biết đi hết rồi? Con thì sao, đừng nói là có con, bạn gái đâu?”
Bữa cơm…cuối cùng trở thành đại hội diss Mạnh Hà Ngộ.
Tô Hiểu bày ra vẻ mặt vô tội, vừa ăn vừa tung hứng cho ba mẹ.
Mạnh Hà Ngộ cứ vâng vâng dạ dạ, nói cũng không dám nói to, chỉ gật đầu liên tục.
Ăn xong, Mạnh Hà Ngộ tiễn Tô Hiểu ra ngoài.
Trước khi lên xe, Mạnh Hà Ngộ nghiêm túc nói với Tô Hiểu: “Anh cứ thấy em rất quen, nhưng rõ ràng trước đây chúng ta không quen biết. Trước đây anh không hề tin vào duyên phận, nhưng kể từ khi em đến nhà, có lẽ đây chính là duyên phận.”
Tô Hiểu cười,”Là rất…rất có duyên đó!”
3
0
3 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
