TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 86
Chương 86

Sau khi chuẩn bị xong Tô Hiểu vội vã xuống lầu, không ngờ va phải một giúp việc đang bê thùng đồ, may mà Dư Cẩn phản ứng nhanh kéo Tô Hiểu lại, hai người mới không bị ngã.

Nhưng thùng đồ trong tay giúp việc thì rơi xuống đất, đồ đạc trong thùng vung vãi trên sàn.

Tô Hiểu cúi người nhặt lên quyển sổ cạnh chân mình, đang định đưa cho giúp việc thì dòng chữ trên bề mặt thu hút sự chú ý của cô.

Nhật ký của Lục Hạo. (Năm 2016).

Năm 2016, Lục Hạo mới 10 tuổi.

Giúp việc cũng nhìn thấy, giải thích với Tô Hiểu: “Là thiếu gia bảo tôi dọn đi, nói là không cần nữa.”

Tô Hiểu nhìn dưới đất, phát hiện không chỉ có một quyển nhật ký, mà có cả chục quyển.

Tô Hiểu vẫn luôn không rõ rốt cuộc mẹ Lục đã làm gì Lục Hạo.

Cô nghĩ, mấy quyển nhật ký rơi dưới đất này chứa đáp án.

Nhận thức được điều này, Tô Hiểu cúi người nhặt hết nhật ký lên, bàn tay cũng hơi run run.

Sau khi đặt hết nhật ký lên bàn, có gần 20 quyển.

Cuối cùng, Tô Hiểu cũng không mở ra xem, dù thế nào, cô đều không nên tự tiện xâm phạm sự riêng tư của Lục Hạo.

Nghĩ đến việc còn phải đến nhà Mạnh Vân Thư ăn cơm, Tô Hiểu điều chỉnh lại tâm trạng rồi ra khỏi nhà.

Vừa bước đến cửa lại ngoảnh đầu lại nhìn mấy quyển nhật ký, quyết định đem hết để vào ngăn kéo rồi khoá lại.

Lỡ như có giúp việc vào dọn dẹp lật ra xem thì không ổn.

Trên đường đi đến nhà Mạnh Vân Thư, Tô Hiểu vẫn luôn nghĩ về chuyện này.

Lục Hạo lựa chọn bỏ hết mấy quyển nhật ký này, chứng tỏ cậu đã buông bỏ quá khứ rồi.

Dù nếu biết được mẹ Lục đã làm gì Lục Hạo thì sẽ có lợi hơn cho việc giúp Lục Hạo.

Nhưng như vậy lại giống như chạm vào vết thương của cậu một lần nữa.

Tô Hiểu nhìn khung cảnh bên ngoài, có chút do dự.

Tuy nhiên, bây giờ quan hệ giữa Lục Hạo và Lục Trầm Uyên cũng dần cải thiện.

Có lẽ Lục Hạo sẽ dần dần tốt lên thôi.

Khi gần đến nơi, Tô Hiểu cũng có quyết định của mình.

Quá khứ đó, nếu Lục Hạo đã muốn bỏ đi, vậy thì cứ bỏ đi thôi.

*

Rất nhanh, Tô Hiểu đã đến nhà Mạnh Vân Thư.

Từ trong xe Tô Hiểu đã nhìn thấy có hai người đứng ở trước cửa nhà.

Lần này ngoài Mạnh Vân Thư đứng đợi cô, còn có một người con trai cao hơn ông nửa cái đầu nữa.

Xe ngày càng đến gần, dù chưa nhìn rõ diện mạo như thế nào nhưng Tô Hiểu chắc chắn, đây chính là hoàng huynh của mình.

Khí chất phóng khoáng của anh, dù là trước đây hay bây giờ đều chưa từng thay đổi.

Xe dừng trước cổng, tài xế bước xuống mở cửa cho Tô Hiểu.

Mạnh Vân Thư kéo Mạnh Hà Ngộ tiến lên giới thiệu, “Đây là em gái con, Tô Hiểu.”

Mạnh Hà Ngộ cười, lộ ra hàm răng trắng, “Chào em gái.”

“Từ nhỏ anh vẫn hay nói với ba mẹ là muốn có một đứa em gái, không ngờ vào năm 28 tuổi lại thành sự thật.”

Tô Hiểu chắp tay sau lưng đùa: “Vậy em cho anh cơ hội thể hiện tình yêu thương ấp ủ bấy lâu nay ra đó.”

Mạnh Hà Ngộ giơ tay nên búng nhẹ vào trán cô, “Em cũng tham lam đấy.”

Ý thức được bản thân vừa làm gì, Mạnh Hà Ngộ kinh ngạc nhìn bàn tay mình.

Vừa rồi anh đã…..búng trán Tô Hiểu?

Theo lý mà nói, gặp mặt lần đầu tiên anh không nên làm ra chuyện hơi quá như vậy, cho dù động tác vô cùng nhẹ nhàng.

Nhưng vừa rồi não còn chưa kịp suy nghĩ thì bàn tay đã đưa lên trước rồi, dường như động tác đó đã làm không biết bao nhiêu lần.

Trong lòng Mạnh Hà Ngộ hơi hoang mang.

Xong rồi, có lẽ anh đã thành công khiến bầu không khí đông cứng lại.

Không ngờ Tô Hiểu lại ôm lấy trán mình, tỏ ra vô cùng đáng thương quay ra cáo trạng với Mạnh Vân Thư, “Ba, anh ấy đánh con!”

Mạnh Vân Thư tiện tay cầm lấy cái chổi ở bên cạnh đuổi đánh Mạnh Hà Ngộ, “Em gái là để yêu thương chứ không phải để anh búng trán, anh đứng lại đó cho tôi!”

Đương nhiên Mạnh Hà Ngộ cũng không ngốc đến mức đứng lại cho ông đánh, anh chạy vòng quay sân, “Ba, người ta nói qua cấp 2 thì không thể đánh con cái nữa, sẽ gây ra ám ảnh tâm lý đó, con đã 28 tuổi rồi ba vẫn đánh con!”

Mạnh Vân Thư: “Tôi đánh anh đấy!”

Lâm Ý Ánh nghe thấy tiếng ồn ào thì đi từ trong bếp ra xem, nhìn thấy khung cảnh trong sân, bà cười ra tiếng.

Ngôi nhà này rất lâu rồi không náo nhiệt như vậy.

Chạm mắt với Tô Hiểu, bà cười đưa hai tay ra.

Tô Hiểu chạy thẳng vào lòng bà.

*

Sau khi chạy quanh sân được 3 vòng thì cuối cùng, Mạnh Hà Ngộ vẫn bị Mạnh Vân Thư cầm chổi đánh.

Hai ba con vào nhà, Mạnh Hà Ngộ vẫn còn ôm mông lẩm bẩm đằng sau, “Đánh thì đánh, sao còn đánh ở mông chứ.”

Mạnh Vân Thư nghe thấy quay đầu nói, “Vậy đánh lại một trận? Tôi đánh vào chân anh.”

Mạnh Hà Ngộ lập tức đứng thẳng lưng, “Con sai rồi mà.”

4

0

3 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.