TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 79
Chương 79

Lục Trầm Uyên tắm nhanh nên Tô Hiểu để anh tắm trước.

Sau khi Lục Trầm Uyên xử lý xong một loạt công việc thì Tô Hiểu cũng tắm xong.

Cô lấy khăn tắm lau tóc rồi ném vào giỏ quần áo, sau đó đi đến trước bàn trang điểm.

Âm thanh của máy sấy tóc vang lên thu hút sự chú ý của Lục Trầm Uyên.

Tô Hiểu giơ tay lên cao sấy phần tóc sau lưng, nhìn có vẻ khá mất sức.

Lục Trầm Uyên bỏ ipad xuống, đi qua cầm lấy máy sấy sấy tóc cho cô.

Tô Hiểu chỉ quay đầu nhìn anh một cái rồi coi như không có chuyện gì, cầm điện thoại lên xem.

Trước đây vào giờ này thì cô đã ngủ rồi.

Tóc vừa sấy khô thì cô chạy tung tăng lên giường nằm xuống.

Lục Trầm Uyên nằm xuống bên cạnh cô.

Tô Hiểu nằm nghiêng người, cười nói với anh, “Ngủ ngon.”

Lục Trầm Uyên cũng cười nói, “Ngủ ngon.”

Sau đó tắt đèn.

Căn phòng rơi vào bóng tối, khi mắt không thể nhìn thấy thì các giác quan khác nhạy cảm hơn nhiều.

Mùi sữa tắm trên người Tô Hiểu từ từ bay vào mũi Lục Trầm Uyên.

Sữa tắm cô dùng khác với sữa tắm của anh, hình như là hương hoa hồng.

Không phải hương hoa hồng nồng nàn mà sữa tắm của Tô Hiểu mang hương thơm nhè nhẹ thanh mát.

Lục Trầm Uyên đột nhiên nhớ đến ngày hôm qua khi anh mới đến trường Lục Hạo, Tô Hiểu đã khoác lấy tay anh gọi “ông xã”.

Khi đó, cô xắn tay áo lên đến khuỷu tay, để lộ cánh tay trắng như củ sen.

Cái chạm nhẹ nhàng của cánh tay và giọng nói ngọt ngào của cô, tất cả các chi tiết đều được khuếch đại và quay chậm lại trong tâm trí Lục Trầm Uyên.

Cho đến khi tiếng thở đều đều của Tô Hiểu vang lên bên tai.

Lục Trầm Uyên cười.

Đúng là không làm gì anh thật.

Đôi mắt đã quen với bóng tối, Lục Trầm Uyên cẩn thận quay người nhìn Tô Hiểu.

Không biết cô đã thϊếp đi lúc nào, nhìn có vẻ ngủ rất ngon.

Vào đúng lúc Lục Trầm Uyên nhìn thì cô đạp chăn ra.

Lục Trầm Uyên bất lực ngồi dậy kéo chăn lên đắp lại cho Tô Hiểu.

Bây giờ nhiệt độ buổi đêm thấp, dễ bị cảm lạnh.

*

Lục Trầm Uyên đã quen dậy sớm.

Anh cũng không nhớ rốt cuộc đêm qua đã đắp lại chăn cho Tô Hiểu bao nhiêu lần nữa rồi.

Lục Trầm Uyên đang nghĩ xem khả năng nghiên cứu ra một loại máy sưởi có thể tự động bật và tắt theo nhiệt độ cơ thể con người là bao nhiêu?

Bỏ mấy suy nghĩ không thực tế ra sau đầu, Lục Trầm Uyên đứng dậy.

Trước khi ra ngoài, Lục Trầm Uyên gặp Lục Hạo đang chạy bộ trong hoa viên.

Chạm phải ánh mắt của Lục Trầm Uyên, Lục Hạo giải thích: “Chị bảo phải rèn luyện thân thể, nếu đánh không lại thì cũng phải chạy thật nhanh.”

(Lục Hạo gọi Tô Hiểu là “chị” ó, ai không nhớ thì mở lại c19 nhe, thực ra lâu không nhắc đến xưng hô nên mình cũng quên ấy 😅)

Phải chạy thật nhanh…… Đúng là lời cô nói ra được.

Lục Trầm Uyên dẫn Lục Hạo đến chiếc ghế dài ngồi xuống.

“Lục Hạo, xin lỗi, ba không biết phải làm ba như thế nào, cứ tưởng rằng là tốt cho con, lại khiến cho khoảng cách giữa hai ba con ngày càng lớn. Nhưng bây giờ ba đã biết rồi, ba là ba của con, là người mà con luôn có thể tin tưởng và dựa dẫm vào, luôn luôn là như vậy. Sau này, ba sẽ cố gắng trở thành một người ba chu đáo, đáng tin hơn.”

“Có lẽ bây giờ con thích Tô Hiểu hơn, nhưng kể từ bây giờ ba cũng sẽ cố gắng để con thích ba.”

Lục Hạo lắc đầu nguầy nguậy, “Con không có không thích ba.”

Lục Trầm Uyên là người quan trọng nhất đối với cậu trên thế giới này.

Lục Trầm Uyên cười: “Vậy hy vọng sau này con sẽ thích ba hơn bây giờ.”

*

Tô Hiểu bị tiếng hét của Tiểu Bảo đánh thức.

Tiểu Bảo: “Aaaaaaaaaa, có người đã ngủ bên cạnh cô!!!! Mấy ngày tôi không ở đây, cô làm gì rồi?? Cô đem đàn ông về nhà, Lục Trầm Uyên sẽ đuổi cô đi mất thôiiii!”

Tô Hiểu bị đánh thức, dụi mắt trả lời nó: “Bình tĩnh đi, người ngủ ở bên cạnh chính là Lục Trầm Uyên.”

Tiểu Bảo thở phào nhẹ nhõm: “Phù, là Lục Trầm Uyên à…..Cái gì??? Là Lục Trầm Uyên aaaaaaaaa!”

Tô Hiểu vội vàng ngắt tiếng la hét của Tiểu Bảo: “Chúng tôi không có làm cái gì cả! Trong đầu cậu chứa mấy thứ đen tối gì thế hả?”

Tiểu Bảo: “Nhưng cô cũng ngủ chung một chiếc giường với anh ta rồi aaaaaaaa, điên rồi, điên mất rồi, cốt truyện loạn rồi.”

Tô Hiểu không chịu nổi lập tức chuyển chủ đề: “Sao rồi? Có biết tại sao ba mẹ tôi lại xuyên đến đây không? Họ có khôi phục được ký ức không?”

Bị hỏi đến chuyện quan trọng, Tiểu bảo cũng trở nên nghiêm túc, ném chuyện đang nói ra sau đầu, ngữ khí có hơi nặng nề nói: “Rất kỳ lạ, chủ hệ thống không hề muốn đề cập đến chuyện ba mẹ cô xuyên đến thế giới này. Tôi bám lấy mãi mới tiết lộ rằng có liên quan đến cô, còn lại không chịu nói gì thêm nữa.”

“Nhưng có một tin tốt, chủ hệ thống đã xác định, ký ức trước đây của họ không hề bị mất mà chỉ tạm thời quên đi thôi.”

Nghe được đáp án, Tô Hiểu thở phào nhẹ nhõm.

Tại sao lại xuyên đến, cô cũng không muốn biết nữa.

Chỉ cần có thể khôi phục ký ức là tốt rồi.

Cho dù khả năng rất nhỏ cũng được.

3

0

3 tháng trước

4 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.