0 chữ
Chương 78
Chương 78
Bỗng nhiên có một nữ sinh đi đến trước bàn học của Lục Hạo.
Lục Hạo nhớ, cô ấy là đại biểu môn tiếng Anh của lớp.
Nữ sinh nghiêm túc nói xin lỗi: “Thật sự xin lỗi, tớ không nên nhắm mắt làm ngơ với những gì mình thấy, càng không nên cô lập cậu theo bọn họ.”
“Hy vọng cậu có thể tha thứ cho tớ.”
Lục Hạo lấy một viên kẹo đưa cho nữ sinh.
Cô gái ngơ ngác nhận lấy kẹo, sau đó nhanh chóng chạy về chỗ ngồi của mình, lật đi lật lại ba lô, lấy ra một hộp sữa bò, mang đến đưa cho Lục Hạo: “Tớ không mang kẹo, cho cậu sữa nè!”
Lục Hạo nhận lấy để vào trong ngăn bàn.
Theo sau nữ sinh kia, lần lượt các bạn học khác cũng đến xin lỗi Lục Hạo.
Họ không hề ghét Lục Hạo, họ chỉ là sợ mang phiền phức lên người mình, vì vậy lựa chọn nhắm mắt làm ngơ.
Nhưng cũng chính vì vậy mà làm cho Lục Hạo ngày càng chịu nhiều tổn thương hơn.
Mỗi một người đến xin lỗi, Lục Hạo đều cho họ một viên kẹo.
Cứ như vậy, Lục Hạo cho đi nửa hộp kẹo, cũng nhận lại vô số thứ từ các bạn học, có đồ ăn vặt, đồ uống, có cả đồ chơi….
Đây là ngày mà cậu nhận được nhiều thiện ý nhất từ khi sinh ra đến giờ.
*
Cũng kể từ chuyện đó, Tô Hiểu không để Lục Hạo sống ở ký túc xá nữa.
Tối thứ sáu còn rủ Lục Hạo sáng hôm sau dậy sớm cùng chạy bộ, rèn luyện thân thể.
Nói là nếu lỡ như đánh không lại người ta thì chạy nhanh chút cũng được.
Thế là sáng thứ 7 - 7 giờ, Lục Hạo đã dậy.
Nhưng Tô Hiểu vẫn chưa.
8 giờ, Lục Hạo vệ sinh cá nhân xong ngồi ở bàn ăn chờ Tô Hiểu.
Tô Hiểu vẫn chưa dậy.
Gần 9 giờ, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng của Tô Hiểu vang lên cùng tiếng kéo cửa, “Tôi dậy muộn mất rồi!”
Thấy Lục Hạo đã ngoan ngoãn ngồi dưới nhà, Tô Hiểu còn giả vờ như không có chuyện gì, “Chào buổi sáng, cậu cũng vừa dậy sao?”
Dưới ánh mắt uy hϊếp của Tô Hiểu, Lục Hạo gật đầu.
Đợi Tô Hiểu vệ sinh cá nhân xong thì hai người bắt đầu chạy bộ trong hoa viên.
Rất nhanh…. Tô Hiểu từ “tôi cùng cậu rèn luyện” thành “tôi nhìn cậu rèn luyện”:)))
Còn bảo giúp việc mang bữa sáng ra hoa viên, vừa ăn vừa đếm xem Lục Hạo chạy bao nhiêu vòng.
Đợi Lục Hạo chạy mười mấy vòng, tắm, ăn sáng xong thì đã trưa rồi.
Ăn trưa xong, Tô Hiểu trịnh trọng lấy mấy món quà lần trước nhận được ở Hiệp hội ra giao cho Lục Hạo.
“Cho cậu, đây đều là tài sản tri thức quý hiếm đấy, phải trân trọng nghe chưa.”
Lăng Diệp ngó qua nhìn, “Không phải là Hiệp hội đó tặng cô, cô không đọc liền ném cho Lục Hạo đấy chứ.”
Tô Hiểu trừng mắt nhìn anh ta, “Đừng có nói bừa!”
Lục Hạo nghiêm túc nhận lấy món quà, quay ra liếc Lăng Diệp, “Có phải chú ghen tỵ không?”
Lăng Diệp: ???
*
Buổi tối, Lục Trầm Uyên về nhà đúng giờ.
Sau khi ăn tối xong, Tô Hiểu đột nhiên có hứng chơi cờ cá ngựa, thế là lại lôi kéo mọi người cùng chơi.
Chơi cờ cá ngựa xong, mọi người lại ra ngoài hoa viên vừa hóng gió vừa chơi ma sói.
Vì Lăng Diệp cho rằng Tô Hiểu là sói, nên sau khi nhằm vào cô, đương nhiên anh ta bị loại đầu tiên và vinh dự trở thành trợ thủ cho đầu bếp nấu bữa khuya cho mọi người.
Mãi đến khuya mọi người mới trở về phòng.
Sau khi về phòng, Tô Hiểu ngước nhìn đồng hồ treo tường, đã 11 giờ rồi, tuỳ tiện hỏi Lục Trầm Uyên: “Tối nay anh có quay lại công ty nữa không?”
Lục Trầm Uyên nhìn giờ, cũng thấy đã hơn 11 giờ rồi.
Trước đây anh đều đi lúc 8, 9 giờ, xử lý xong việc ở công ty thì thuận tiện ngủ lại chung cư cạnh công ty luôn.
Nhưng bây giờ đã hơn 11 giờ rồi, cũng không cần thiết quay lại công ty nữa.
Lục Trầm Uyên hơi do dự.
Anh lo rằng Tô Hiểu sẽ cảm thấy không tự nhiên khi anh ở nhà.
Nhưng anh…. cũng thật sự muốn ở lại.
Lục Trầm Uyên suy nghĩ trong giây lát, “Tôi…có thể ở lại không?”
Tô Hiểu khó hiểu nhìn Lục Trầm Uyên: “Đây không phải nhà anh sao?”
Cũng không đợi anh đáp mà nói tiếp: “Nếu anh định ở lại thì bảo chị Đào lấy gối mới cho.”
Lúc trước trên giường thừa ra một cái gối, nhưng Tô Hiểu thấy nó vướng nên bảo giúp việc mang đi.
Tô Hiểu nói xong liền nói lớn tiếng gọi Trương Đào: “Chị Đào! Chị Đào! Mang giúp em một cái gối mới đến phòng ngủ chính.”
Nếu như có Tiểu Bảo ở đây, chắc chắn sẽ hô to gọi nhỏ tại sao cô lại ngủ với Lục Trầm Uyên.
Đáng tiếc Tiểu Bảo mấy hôm nay trở về chỗ chủ hệ thống rồi, đi hỏi giúp cô về chuyện của phụ hoàng mẫu hậu.
Còn Lục Trầm Uyên…..
Qua một khoảng thời gian tiếp xúc, cô đã không còn bài xích Lục Trầm Uyên nữa, thậm chí còn nảy sinh sự thân thiết vì ở chung lâu.
Dù sao thì nguyên chủ với anh cũng là một cặp vợ chồng, dù có chút hiềm khích….. Nhưng cũng là vợ chồng có chứng nhận kết hôn đàng hoàng, lúc trước cô cũng thấy trong phòng ngủ chính có bộ vest của Lục Trầm Uyên, vậy không phải là trước đây anh cũng ngủ ở phòng ngủ chính sao.
Cô cũng không có bất cứ lý do gì ngăn cản Lục Trầm Uyên về nhà, ngăn cản anh vào phòng ngủ chính.
Tô Hiểu từng nhìn qua giường ở thư phòng không thoải mái bằng giường ở phòng ngủ….
Hơn nữa nếu Lục Trầm Uyên có ý gì với mình, muốn làm gì với mình thì đã làm từ lâu rồi.
Tô Hiểu cũng không phải con ngốc, đương nhiên có thể cảm nhận được con người của Lục Trầm Uyên như thế nào.
Nghe thấy Tô Hiểu bảo Trương Đào mang gối mới đến, Lục Trầm Uyên không tin vào tai mình, “Tôi ngủ ở phòng ngủ chính sao?”
Tô Hiểu thấy biểu cảm của anh, kiễng chân lên vỗ vai anh nói: “Yên tâm! Tôi sẽ không làm gì anh đâu.”
Lục Trầm Uyên: ?
Lục Hạo nhớ, cô ấy là đại biểu môn tiếng Anh của lớp.
Nữ sinh nghiêm túc nói xin lỗi: “Thật sự xin lỗi, tớ không nên nhắm mắt làm ngơ với những gì mình thấy, càng không nên cô lập cậu theo bọn họ.”
“Hy vọng cậu có thể tha thứ cho tớ.”
Lục Hạo lấy một viên kẹo đưa cho nữ sinh.
Cô gái ngơ ngác nhận lấy kẹo, sau đó nhanh chóng chạy về chỗ ngồi của mình, lật đi lật lại ba lô, lấy ra một hộp sữa bò, mang đến đưa cho Lục Hạo: “Tớ không mang kẹo, cho cậu sữa nè!”
Lục Hạo nhận lấy để vào trong ngăn bàn.
Theo sau nữ sinh kia, lần lượt các bạn học khác cũng đến xin lỗi Lục Hạo.
Họ không hề ghét Lục Hạo, họ chỉ là sợ mang phiền phức lên người mình, vì vậy lựa chọn nhắm mắt làm ngơ.
Nhưng cũng chính vì vậy mà làm cho Lục Hạo ngày càng chịu nhiều tổn thương hơn.
Cứ như vậy, Lục Hạo cho đi nửa hộp kẹo, cũng nhận lại vô số thứ từ các bạn học, có đồ ăn vặt, đồ uống, có cả đồ chơi….
Đây là ngày mà cậu nhận được nhiều thiện ý nhất từ khi sinh ra đến giờ.
*
Cũng kể từ chuyện đó, Tô Hiểu không để Lục Hạo sống ở ký túc xá nữa.
Tối thứ sáu còn rủ Lục Hạo sáng hôm sau dậy sớm cùng chạy bộ, rèn luyện thân thể.
Nói là nếu lỡ như đánh không lại người ta thì chạy nhanh chút cũng được.
Thế là sáng thứ 7 - 7 giờ, Lục Hạo đã dậy.
Nhưng Tô Hiểu vẫn chưa.
8 giờ, Lục Hạo vệ sinh cá nhân xong ngồi ở bàn ăn chờ Tô Hiểu.
Tô Hiểu vẫn chưa dậy.
Gần 9 giờ, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng của Tô Hiểu vang lên cùng tiếng kéo cửa, “Tôi dậy muộn mất rồi!”
Dưới ánh mắt uy hϊếp của Tô Hiểu, Lục Hạo gật đầu.
Đợi Tô Hiểu vệ sinh cá nhân xong thì hai người bắt đầu chạy bộ trong hoa viên.
Rất nhanh…. Tô Hiểu từ “tôi cùng cậu rèn luyện” thành “tôi nhìn cậu rèn luyện”:)))
Còn bảo giúp việc mang bữa sáng ra hoa viên, vừa ăn vừa đếm xem Lục Hạo chạy bao nhiêu vòng.
Đợi Lục Hạo chạy mười mấy vòng, tắm, ăn sáng xong thì đã trưa rồi.
Ăn trưa xong, Tô Hiểu trịnh trọng lấy mấy món quà lần trước nhận được ở Hiệp hội ra giao cho Lục Hạo.
“Cho cậu, đây đều là tài sản tri thức quý hiếm đấy, phải trân trọng nghe chưa.”
Lăng Diệp ngó qua nhìn, “Không phải là Hiệp hội đó tặng cô, cô không đọc liền ném cho Lục Hạo đấy chứ.”
Lục Hạo nghiêm túc nhận lấy món quà, quay ra liếc Lăng Diệp, “Có phải chú ghen tỵ không?”
Lăng Diệp: ???
*
Buổi tối, Lục Trầm Uyên về nhà đúng giờ.
Sau khi ăn tối xong, Tô Hiểu đột nhiên có hứng chơi cờ cá ngựa, thế là lại lôi kéo mọi người cùng chơi.
Chơi cờ cá ngựa xong, mọi người lại ra ngoài hoa viên vừa hóng gió vừa chơi ma sói.
Vì Lăng Diệp cho rằng Tô Hiểu là sói, nên sau khi nhằm vào cô, đương nhiên anh ta bị loại đầu tiên và vinh dự trở thành trợ thủ cho đầu bếp nấu bữa khuya cho mọi người.
Mãi đến khuya mọi người mới trở về phòng.
Sau khi về phòng, Tô Hiểu ngước nhìn đồng hồ treo tường, đã 11 giờ rồi, tuỳ tiện hỏi Lục Trầm Uyên: “Tối nay anh có quay lại công ty nữa không?”
Lục Trầm Uyên nhìn giờ, cũng thấy đã hơn 11 giờ rồi.
Trước đây anh đều đi lúc 8, 9 giờ, xử lý xong việc ở công ty thì thuận tiện ngủ lại chung cư cạnh công ty luôn.
Nhưng bây giờ đã hơn 11 giờ rồi, cũng không cần thiết quay lại công ty nữa.
Lục Trầm Uyên hơi do dự.
Anh lo rằng Tô Hiểu sẽ cảm thấy không tự nhiên khi anh ở nhà.
Nhưng anh…. cũng thật sự muốn ở lại.
Lục Trầm Uyên suy nghĩ trong giây lát, “Tôi…có thể ở lại không?”
Tô Hiểu khó hiểu nhìn Lục Trầm Uyên: “Đây không phải nhà anh sao?”
Cũng không đợi anh đáp mà nói tiếp: “Nếu anh định ở lại thì bảo chị Đào lấy gối mới cho.”
Lúc trước trên giường thừa ra một cái gối, nhưng Tô Hiểu thấy nó vướng nên bảo giúp việc mang đi.
Tô Hiểu nói xong liền nói lớn tiếng gọi Trương Đào: “Chị Đào! Chị Đào! Mang giúp em một cái gối mới đến phòng ngủ chính.”
Nếu như có Tiểu Bảo ở đây, chắc chắn sẽ hô to gọi nhỏ tại sao cô lại ngủ với Lục Trầm Uyên.
Đáng tiếc Tiểu Bảo mấy hôm nay trở về chỗ chủ hệ thống rồi, đi hỏi giúp cô về chuyện của phụ hoàng mẫu hậu.
Còn Lục Trầm Uyên…..
Qua một khoảng thời gian tiếp xúc, cô đã không còn bài xích Lục Trầm Uyên nữa, thậm chí còn nảy sinh sự thân thiết vì ở chung lâu.
Dù sao thì nguyên chủ với anh cũng là một cặp vợ chồng, dù có chút hiềm khích….. Nhưng cũng là vợ chồng có chứng nhận kết hôn đàng hoàng, lúc trước cô cũng thấy trong phòng ngủ chính có bộ vest của Lục Trầm Uyên, vậy không phải là trước đây anh cũng ngủ ở phòng ngủ chính sao.
Cô cũng không có bất cứ lý do gì ngăn cản Lục Trầm Uyên về nhà, ngăn cản anh vào phòng ngủ chính.
Tô Hiểu từng nhìn qua giường ở thư phòng không thoải mái bằng giường ở phòng ngủ….
Hơn nữa nếu Lục Trầm Uyên có ý gì với mình, muốn làm gì với mình thì đã làm từ lâu rồi.
Tô Hiểu cũng không phải con ngốc, đương nhiên có thể cảm nhận được con người của Lục Trầm Uyên như thế nào.
Nghe thấy Tô Hiểu bảo Trương Đào mang gối mới đến, Lục Trầm Uyên không tin vào tai mình, “Tôi ngủ ở phòng ngủ chính sao?”
Tô Hiểu thấy biểu cảm của anh, kiễng chân lên vỗ vai anh nói: “Yên tâm! Tôi sẽ không làm gì anh đâu.”
Lục Trầm Uyên: ?
4
0
3 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
