0 chữ
Chương 33
Chương 8.4: Kỳ Vân Trạch
Nhược Uyển không khỏi cạn lời, người anh cả này cứ như một con mèo kiêu ngạo. Rõ là muốn người khác thân cận, nhưng ngoài mặt lại lạnh đến mức đóng băng người đối diện.
“Vậy phiền dì Xuân dọn cơm trong phòng ăn nhé, tôi đi rửa mặt rồi sẽ xuống ngay!” Nhược Uyển mỉm cười dặn dò dì Xuân.
Sau đó rời khỏi phòng nhạc mà trở về phòng mình, cô đặt tấm thẻ đen lên bàn trang điểm, lắng nghe tiếng thông báo cộng điểm thân thiện đang vang lên trong đầu.
“Sơ Ảnh, anh cả đang quan tâm tôi sao?”
[Phải đó! Anh ta đang cố gắng duy trì một mối quan hệ anh em bình thường với cô. Anh ta khó chịu là vì cô chịu tiếp xúc gần với Vân Lẫm và Vân Yên nhưng lại tỏ ra sợ anh ta]
“Cái vẻ mặt đầy sát khí đó thì ai mà chẳng sợ chứ? Cậu có sợ không?”
[Không sợ, anh ta có làm gì tôi đâu mà sợ?]
“Cũng phải!”
…
Phòng ăn của Uyển viên không lớn nhưng được bày biện tinh tế. Trên chiếc bàn ăn dài màu gỗ trầm, đã dọn sẵn những món ăn nóng hổi, mùi hương thoang thoảng lan tỏa khắp không gian.
Nhược Uyển bước vào, ánh đèn vàng nhẹ hắt xuống khuôn mặt cô, khiến làn da trắng mịn như phát sáng. Cô nhìn quanh một vòng, thấy Kỳ Vân Trạch đã ngồi sẵn ở ghế đầu bàn, dáng người thẳng tắp, ánh mắt cụp xuống trầm tư.
Không khí trong phòng căng như dây đàn, sự hiện diện của anh cả luôn tạo cho cô cảm giác khó thở.
Nhược Uyển chậm rãi ngồi xuống đối diện hắn. Cả hai đều im lặng.
Đĩa sườn bò sốt rượu vang trước mặt cô vẫn còn bốc khói, nhưng cô lại chẳng buồn động đũa.
Dì Xuân đứng cạnh bàn, cúi người nhẹ giọng: “Thiếu gia, tiểu thư, mời dùng bữa.”
“Em không đói sao?” Kỳ Vân Trạch đột ngột lên tiếng, ánh mắt vẫn không rời khỏi dao nĩa trong tay.
“À… dạ.” Nhược Uyển giật mình, vội vàng cầm dao nĩa lên. Cô cắt một miếng sườn, chầm chậm đưa lên miệng.
Kỳ Vân Trạch cũng cắt một miếng nhỏ, đưa vào miệng nhưng không thực sự nhai. Đôi mắt hắn nhìn cô chằm chằm, ánh nhìn sắc lạnh như muốn xuyên thấu từng biểu cảm của cô gái ngồi đối diện.
“Ngày mai, em định mua gì?”
Câu hỏi đột ngột khiến Nhược Uyển khựng lại: “Mua gì ạ?”
“Thẻ Centurion.” Kỳ Vân Trạch nhắc nhở: “Em không định để nó mốc meo trong ví đấy chứ?”
Nhược Uyển cúi đầu, đôi mắt khẽ chớp: “Em chỉ đi dạo với chị ba thôi, chưa nghĩ đến việc sẽ mua gì.”
Kỳ Vân Trạch khẽ cười nhạt: “Không cần nghĩ. Cứ quẹt.”
Nhược Uyển mím môi, không trả lời. Cô cảm thấy sự bức bối từ ánh mắt anh trai đang đè nặng lên người mình, như một chiếc áo vô hình siết chặt lấy cô.
“Mua gì cũng được:” Kỳ Vân Trạch đặt dao nĩa xuống, âm thanh kim loại chạm vào đĩa sứ rất chói tai: “Miễn là đừng rời khỏi tầm mắt A Yên.”
Nhược Uyển ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào hắn: “Anh cả lo lắng cho em sao?”
Kỳ Vân Trạch dựa lưng vào ghế, ánh mắt u tối. “Em nghĩ sao?”
Cô chưa kịp trả lời thì một giọng nói hồ hởi của ai đó đã vang lên cắt ngang: “Tiểu Uyển, em đã ăn tối chưa? Chị đến dùng bữa với em…”
Ngay khi ánh mắt Kỳ Vân Yên chạm vào anh cả thì lời tới miệng lập tức bị nuốt xuống. Theo sau cô gái là Kỳ Vân Lẫm mới trở về từ bệnh viện, hắn cũng hết sức ngạc nhiên khi trông thấy anh cả đang ăn tối với Nhược Uyển.
“Đến cả rồi sao? Đến rồi thì ngồi xuống ăn tối luôn đi! Dì Xuân, chuẩn bị thêm hai phần!” Kỳ Vân Trạch cúi đầu cắt bít tết, lạnh nhạt hạ lệnh.
Dì Xuân vẫn giữ nguyên nụ cười đúng mực: “Vâng, thưa thiếu gia.”
Thế là bữa ăn tối kỳ quặc lại tiếp diễn với thêm hai thành viên mới tham gia.
“Vậy phiền dì Xuân dọn cơm trong phòng ăn nhé, tôi đi rửa mặt rồi sẽ xuống ngay!” Nhược Uyển mỉm cười dặn dò dì Xuân.
Sau đó rời khỏi phòng nhạc mà trở về phòng mình, cô đặt tấm thẻ đen lên bàn trang điểm, lắng nghe tiếng thông báo cộng điểm thân thiện đang vang lên trong đầu.
“Sơ Ảnh, anh cả đang quan tâm tôi sao?”
[Phải đó! Anh ta đang cố gắng duy trì một mối quan hệ anh em bình thường với cô. Anh ta khó chịu là vì cô chịu tiếp xúc gần với Vân Lẫm và Vân Yên nhưng lại tỏ ra sợ anh ta]
“Cái vẻ mặt đầy sát khí đó thì ai mà chẳng sợ chứ? Cậu có sợ không?”
[Không sợ, anh ta có làm gì tôi đâu mà sợ?]
…
Phòng ăn của Uyển viên không lớn nhưng được bày biện tinh tế. Trên chiếc bàn ăn dài màu gỗ trầm, đã dọn sẵn những món ăn nóng hổi, mùi hương thoang thoảng lan tỏa khắp không gian.
Nhược Uyển bước vào, ánh đèn vàng nhẹ hắt xuống khuôn mặt cô, khiến làn da trắng mịn như phát sáng. Cô nhìn quanh một vòng, thấy Kỳ Vân Trạch đã ngồi sẵn ở ghế đầu bàn, dáng người thẳng tắp, ánh mắt cụp xuống trầm tư.
Không khí trong phòng căng như dây đàn, sự hiện diện của anh cả luôn tạo cho cô cảm giác khó thở.
Nhược Uyển chậm rãi ngồi xuống đối diện hắn. Cả hai đều im lặng.
Đĩa sườn bò sốt rượu vang trước mặt cô vẫn còn bốc khói, nhưng cô lại chẳng buồn động đũa.
Dì Xuân đứng cạnh bàn, cúi người nhẹ giọng: “Thiếu gia, tiểu thư, mời dùng bữa.”
“À… dạ.” Nhược Uyển giật mình, vội vàng cầm dao nĩa lên. Cô cắt một miếng sườn, chầm chậm đưa lên miệng.
Kỳ Vân Trạch cũng cắt một miếng nhỏ, đưa vào miệng nhưng không thực sự nhai. Đôi mắt hắn nhìn cô chằm chằm, ánh nhìn sắc lạnh như muốn xuyên thấu từng biểu cảm của cô gái ngồi đối diện.
“Ngày mai, em định mua gì?”
Câu hỏi đột ngột khiến Nhược Uyển khựng lại: “Mua gì ạ?”
“Thẻ Centurion.” Kỳ Vân Trạch nhắc nhở: “Em không định để nó mốc meo trong ví đấy chứ?”
Nhược Uyển cúi đầu, đôi mắt khẽ chớp: “Em chỉ đi dạo với chị ba thôi, chưa nghĩ đến việc sẽ mua gì.”
Kỳ Vân Trạch khẽ cười nhạt: “Không cần nghĩ. Cứ quẹt.”
Nhược Uyển mím môi, không trả lời. Cô cảm thấy sự bức bối từ ánh mắt anh trai đang đè nặng lên người mình, như một chiếc áo vô hình siết chặt lấy cô.
Nhược Uyển ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào hắn: “Anh cả lo lắng cho em sao?”
Kỳ Vân Trạch dựa lưng vào ghế, ánh mắt u tối. “Em nghĩ sao?”
Cô chưa kịp trả lời thì một giọng nói hồ hởi của ai đó đã vang lên cắt ngang: “Tiểu Uyển, em đã ăn tối chưa? Chị đến dùng bữa với em…”
Ngay khi ánh mắt Kỳ Vân Yên chạm vào anh cả thì lời tới miệng lập tức bị nuốt xuống. Theo sau cô gái là Kỳ Vân Lẫm mới trở về từ bệnh viện, hắn cũng hết sức ngạc nhiên khi trông thấy anh cả đang ăn tối với Nhược Uyển.
“Đến cả rồi sao? Đến rồi thì ngồi xuống ăn tối luôn đi! Dì Xuân, chuẩn bị thêm hai phần!” Kỳ Vân Trạch cúi đầu cắt bít tết, lạnh nhạt hạ lệnh.
Dì Xuân vẫn giữ nguyên nụ cười đúng mực: “Vâng, thưa thiếu gia.”
Thế là bữa ăn tối kỳ quặc lại tiếp diễn với thêm hai thành viên mới tham gia.
14
0
2 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
