0 chữ
Chương 32
Chương 8.3: Kỳ Vân Trạch
“Dù sao cũng phải đi học, vậy thì cứ chọn nó đi.” Nhược Uyển cảm thấy học ở Thừa Quang cũng không tồi.
Trong lòng đã chấp nhận nhưng ngoài mặt vẫn thoáng tỏ ra do dự.
“Em… Em chưa từng thi vào Thừa Quang, liệu có được không?” Giọng nói cô gái thoáng run rẩy.
Kỳ Vân Trạch lập tức đáp: “Em muốn là được.”
Thấy em gái có vẻ xuôi theo, Kỳ Vân Trạch lập tức đảm bảo. Thật ra chỉ cần em gái hắn đồng ý, thì nhà họ Kỳ cũng có rất nhiều cách để cô có thể nhập học một cách thuận lợi.
Nhược Uyển lại hỏi: “Bao giờ em mới đi học được?”
“Ngay khi năm học mới bắt đầu.” Kỳ Vân Trạch đáp.
Chỉ còn một tuần nữa là năm học mới sẽ bắt đầu, vừa khéo em gái của hắn sẽ có thời gian để nghỉ ngơi.
“Được, vậy em sẽ học tại Thừa Quang.” Nhược Uyển chấp nhận.
Hoàn thành xong nhiệm vụ mà ba giao phó, Kỳ Vân Trạch cũng không còn lý do để ở lại. Nhưng không hiểu sao, hắn lại chẳng muốn đi.
Thế là hắn chuyển đề tài: “Nghe A Yên bảo ngày mai em đi dạo phố với con bé à?”
Nhược Uyển đứng dậy đặt chiếc đàn cello vào chỗ cũ, nghe hắn hỏi liền đáp: “Vâng.”
Kỳ Vân Trạch rút từ trong ví ra một tấm thẻ đen tuyền không có hoa văn, chỉ có một dòng chữ “Centurion” in chìm sắc sảo rồi đưa cho Nhược Uyển.
“Em cầm lấy, muốn mua gì thì mua.”
Nhược Uyển: “...”
Dù kiếp trước chưa từng trông thấy nó ngoài đời thật, không có nghĩa Nhược Uyển không hiểu giá trị của tấm thẻ.
Amex Black Card.
Không hạn mức. Không giới hạn. Không cần hỏi giá.
Tuy tấm thẻ rất hấp dẫn nhưng Nhược Uyển không nhận ngay: “Anh cả, em có tiền mà…”
Bây giờ cô không còn là đứa trẻ bị ba mẹ ghét bỏ, thiếu thốn đủ thứ của kiếp trước. Số tiền ông bà Tống để lại cho nguyên chủ, đủ để cô dùng mấy đời chưa hết.
Chẳng qua lời nói được một nửa thì ngừng lại, ánh mắt Kỳ Vân Trạch nhìn cô không cho phép cô từ chối.
Kỳ Vân Trạch lên tiếng, giọng điệu vô cùng lạnh nhạt: “Em cứ coi như nó là tấm thẻ thường thôi, đừng suy nghĩ nhiều.”
Nhược Uyển rụt rè cầm lấy tấm thẻ, siết chặt nó trong lòng bàn tay.
“Vâng.” Cô đáp khẽ, không dám nói thêm gì nữa.
Ngay trước khi cuộc đối thoại giữa hai người trở về thế bế tắc thì dì Xuân đã gõ cửa phòng.
Cả hai cùng ngoái đầu nhìn lại.
Dì Xuân mỉm cười dịu dàng: “Thiếu gia, tiểu thư, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi. Cô cậu muốn dùng ở phòng ăn hay là ngoài vườn?”
Mới đó mà đã đến buổi tối rồi sao? Thời gian trôi qua nhanh thật đấy.
Kỳ Vân Trạch không trả lời ngay mà quay sang nhìn Nhược Uyển. Dì Xuân cũng đưa mắt nhìn Nhược Uyển.
Nhược Uyển: “...”
[Mời hắn ở lại ăn cơm đi, tăng độ thiện cảm.] Sơ Ảnh nhắc nhở.
Thế là cô gái đã nói ra những lời không hợp lòng mình: “Anh cả, nếu anh không bận gì, thì ở lại ăn tối với em nhé!”
“Được.” Kỳ Vân Trạch lập tức đáp, cứ như đã đợi Nhược Uyển đề nghị rất lâu.
Trong lòng đã chấp nhận nhưng ngoài mặt vẫn thoáng tỏ ra do dự.
“Em… Em chưa từng thi vào Thừa Quang, liệu có được không?” Giọng nói cô gái thoáng run rẩy.
Kỳ Vân Trạch lập tức đáp: “Em muốn là được.”
Thấy em gái có vẻ xuôi theo, Kỳ Vân Trạch lập tức đảm bảo. Thật ra chỉ cần em gái hắn đồng ý, thì nhà họ Kỳ cũng có rất nhiều cách để cô có thể nhập học một cách thuận lợi.
Nhược Uyển lại hỏi: “Bao giờ em mới đi học được?”
“Ngay khi năm học mới bắt đầu.” Kỳ Vân Trạch đáp.
Chỉ còn một tuần nữa là năm học mới sẽ bắt đầu, vừa khéo em gái của hắn sẽ có thời gian để nghỉ ngơi.
“Được, vậy em sẽ học tại Thừa Quang.” Nhược Uyển chấp nhận.
Thế là hắn chuyển đề tài: “Nghe A Yên bảo ngày mai em đi dạo phố với con bé à?”
Nhược Uyển đứng dậy đặt chiếc đàn cello vào chỗ cũ, nghe hắn hỏi liền đáp: “Vâng.”
Kỳ Vân Trạch rút từ trong ví ra một tấm thẻ đen tuyền không có hoa văn, chỉ có một dòng chữ “Centurion” in chìm sắc sảo rồi đưa cho Nhược Uyển.
“Em cầm lấy, muốn mua gì thì mua.”
Nhược Uyển: “...”
Dù kiếp trước chưa từng trông thấy nó ngoài đời thật, không có nghĩa Nhược Uyển không hiểu giá trị của tấm thẻ.
Amex Black Card.
Không hạn mức. Không giới hạn. Không cần hỏi giá.
Tuy tấm thẻ rất hấp dẫn nhưng Nhược Uyển không nhận ngay: “Anh cả, em có tiền mà…”
Bây giờ cô không còn là đứa trẻ bị ba mẹ ghét bỏ, thiếu thốn đủ thứ của kiếp trước. Số tiền ông bà Tống để lại cho nguyên chủ, đủ để cô dùng mấy đời chưa hết.
Kỳ Vân Trạch lên tiếng, giọng điệu vô cùng lạnh nhạt: “Em cứ coi như nó là tấm thẻ thường thôi, đừng suy nghĩ nhiều.”
Nhược Uyển rụt rè cầm lấy tấm thẻ, siết chặt nó trong lòng bàn tay.
“Vâng.” Cô đáp khẽ, không dám nói thêm gì nữa.
Ngay trước khi cuộc đối thoại giữa hai người trở về thế bế tắc thì dì Xuân đã gõ cửa phòng.
Cả hai cùng ngoái đầu nhìn lại.
Dì Xuân mỉm cười dịu dàng: “Thiếu gia, tiểu thư, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi. Cô cậu muốn dùng ở phòng ăn hay là ngoài vườn?”
Mới đó mà đã đến buổi tối rồi sao? Thời gian trôi qua nhanh thật đấy.
Kỳ Vân Trạch không trả lời ngay mà quay sang nhìn Nhược Uyển. Dì Xuân cũng đưa mắt nhìn Nhược Uyển.
[Mời hắn ở lại ăn cơm đi, tăng độ thiện cảm.] Sơ Ảnh nhắc nhở.
Thế là cô gái đã nói ra những lời không hợp lòng mình: “Anh cả, nếu anh không bận gì, thì ở lại ăn tối với em nhé!”
“Được.” Kỳ Vân Trạch lập tức đáp, cứ như đã đợi Nhược Uyển đề nghị rất lâu.
7
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
