TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 27
Chương 7.2: Tiền, thật nhiều tiền

Nhược Uyển dừng chân tại phòng vẽ tranh, đôi mắt dán chặt vào ô cửa sổ lớn. Nhà vòm vòm kính trắng nằm giữa rừng thông, không gian bên trong được lấp đầy bằng một gam màu xanh bắt mắt. Mẹ Nhược Uyển rất thích trồng hoa, loài hoa bà yêu thích nhất chính là loài hoa đỗ quyên.

“Tiểu Uyển, em có muốn vào đó xem không?” Kỳ Vân Yên lên tiếng, ánh mắt dõi theo hướng nhìn của em gái.

Nhược Uyển lắc đầu, cố gắng nén lại cảm xúc trong lòng. “Không cần đâu, để sau này em tự vào.”

Họ tiếp tục bước lên tầng một, nơi có phòng nhạc cụ kết hợp với phòng làm việc rộng rãi. Chiếc đàn cello yêu dấu của cô được ai đó đặt cẩn thận ở vị trí nổi bật nhất trong căn phòng, ngay dưới ánh đèn vàng nhạt. Bên cạnh là chiếc đàn piano Steinway D-274 dài gần ba mét, vỏ gỗ mun đen bóng, phản chiếu từng tia sáng hắt xuống từ cửa sổ lớn phía sau.

Khi trông thấy chiếc đàn piano, Nhược Uyển không kìm được mà bước đến, lướt tay trên những phím đàn. Đầu ngón tay cô hơi run, cảm giác lạnh từ phím đàn như thấm vào da thịt. Cô không nghĩ họ sẽ tìm được cả cây đàn này về đây.

Cô thử nhấn một nốt, âm thanh trong trẻo vang vọng khắp không gian tĩnh lặng. Nhược Uyển bất giác nhớ lại những ngày cuối ở Anh, khi cô đánh nốt bản nhạc tiễn đưa trong đám tang ông bà. Khi ấy, căn phòng cũng tĩnh lặng hệt như lúc này.

Nhận ra việc em gái rất thích căn phòng này, Kỳ Vân Yên không khỏi nghiêng đầu đắc ý nhìn anh trai: “Em đã nói rồi, Tiểu Uyển nhất định sẽ thích chúng mà.”

Âm lượng rất nhỏ, vừa đủ để hai người nghe thấy. Ý tưởng về việc thêm phòng nhạc cụ vào biệt thự là của Kỳ Vân Yên. Thậm chí cô ấy còn lặn lội khắp nơi để tìm về chiếc piano Steinway D - 274 kinh điển.

Kỳ Vân Lẫm khẽ cười, đưa tay chỉnh lại gọng kính màu vàng: “Vậy phải báo với ba để thưởng cho em nhỉ?”

“Không cần, em ấy thích là được rồi.” Kỳ Vân Yên chuyển ánh mắt về phía em gái, thưởng thức màn trình diễn ngắn của cô.

Cho đến khi điệu nhạc dừng lại, Kỳ Vân Yên là người đầu tiên vỗ tay khen ngợi: “Hay quá đi! Em gái của chị đúng là thiên tài âm nhạc mà!”

Lời khen ngợi bất chợt khiến Nhược Uyển đỏ mặt, gò má bị nhuộm hồng khiến cô bé có thêm chút sức sống.

Một cảm xúc khó tả thoáng qua nơi đáy mắt Kỳ Vân Lẫm khiến hắn ngẩn người trong vài giây. Quả thật Nhược Uyển rất giống mẹ của họ, không chỉ giống về ngoại hình mà cả tính cách cũng như thế. Chỉ riêng điều ấy thôi đã khiến hắn không kìm được mà đối xử dịu dàng với cô rồi.

“Tiểu Uyển, ra đây anh cho em xem cái này.” Kỳ Vân Lẫm đột ngột lên tiếng.

Không biết từ khi nào mà hắn đã gọi cô bằng cái tên Tiểu Uyển thay vì Nhược Uyển như trước. Có lẽ cả chính hắn cũng không phát hiện ra điều này.

Nhược Uyển ngước mắt lên, nhìn hắn với ánh mắt đầy tò mò.

Kỳ Vân Yên nhướng mày: “Lại định làm trò gì đây?”

Kỳ Vân Lẫm không đáp, chỉ vẫy tay gọi Nhược Uyển, cô vội rời khỏi chiếc đàn piano nhanh chóng theo chân anh trai.

6

0

2 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.