0 chữ
Chương 26
Chương 7.1: Tiền, thật nhiều tiền
Khi Nhược Uyển trông thấy nơi ở của mình, cô gái đã sững người một lúc lâu.
Căn biệt thự mang đậm hơi thở Anh quốc trước mặt cô lúc này, vốn không nên xuất hiện giữa trang viên Kỳ thị được xây dựng theo lối kiến trúc truyền thống Á Châu. Ba mặt của nó được rừng thông ôm trọn, phía chính diện hướng ra hồ nước tĩnh lặng với lối vào được lát đá phiến xanh.
Phong cách Edwardian thanh lịch tỏa ra từ ngôi nhà làm Nhược Uyển vô thức nhớ đến căn biệt thự của ông bà ở Anh. Sự quen thuộc kỳ lạ len lỏi vào từng viên gạch, vào mỗi phiến đá, tạo cho Nhược Uyển cảm giác mình đang trở về nhà.
Kỳ Vân Yên nhìn thấy vẻ ngạc nhiên trên gương mặt cô, không khỏi mỉm cười ôm lấy em gái: “Em thích không? Ba đã xây riêng nơi này cho em đấy. Đặt tên là Uyển viên, từ nay đây sẽ là nhà của em.”
Sự trở về của Nhược Uyển đã được lên kế hoạch từ nhiều năm về trước. Lúc đó Kỳ Minh Thương sợ rằng con gái sẽ không thể nguôi ngoai nỗi nhớ nước Anh, vì thế mới cho xây dựng căn biệt thự này. Bất chấp cả việc khối kiến trúc Châu Âu lạc lõng ấy sẽ phá hỏng cả cảnh quang cổ kính của trang viên Kỳ thị.
Chỉ cần con gái được vui vẻ, dường như Kỳ Minh Thương sẵn sàng làm mọi việc.
Trước cửa biệt thự, có vài người đã đứng đợi họ từ lâu. Vừa trông thấy Nhược Uyển, bọn họ liền cúi chào. Tất cả đều mặc cùng một mẫu đồng phục duy nhất, ngoại trừ người phụ nữ trông có vẻ lớn tuổi đứng đầu hàng.
“Tiểu Uyển, đây là dì Xuân, dì ấy đã làm ở nhà chúng ta nhiều năm. Sau này dì ấy sẽ chăm sóc cho em, em cần gì cứ việc nói với dì ấy.” Kỳ Vân Yên lên tiếng giới thiệu.
Dì Xuân mỉm cười hiền hậu: “Tiểu thư, chào mừng cô về nhà. Chắc cô đói rồi nhỉ? Tôi đã chuẩn bị sẵn bữa sáng nóng hổi cho cô rồi. Mau vào ăn cho ấm bụng nhé!”
Người phụ nữ thân thiết nắm lấy tay Nhược Uyển rồi dẫn cô vào trong, không hiểu vì sao ngay từ lần đầu tiên gặp mặt Nhược Uyển đã có ấn tượng rất tốt với bà ấy.
[Hiểu Xuân từng là người hầu riêng của mẹ nguyên chủ.] Sơ Ảnh nói.
“Hèn chi!” Nhược Uyển cảm thán.
Vẻ ngoài của cô rất giống với người mẹ đã mất, không chỉ khiến dì Xuân cảm thấy thân thuộc, mà còn khiến Kỳ Minh Thương vì cô mà tạo ra rất nhiều ngoại lệ.
Sáng nay có vẻ anh em Kỳ Vân Lẫm không có việc gì bận, cũng nán lại căn biệt thự dùng bữa sáng với Nhược Uyển. Không khí bữa ăn khá im lặng, chỉ có Kỳ Vân Yên là vẫn vui vẻ trò chuyện với em gái.
Sau khi dùng xong bữa, Kỳ Vân Yên dẫn Nhược Uyển đi thăm quan khắp căn nhà. Cách bài trí bên trong quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, dường như đã bê nguyên xi những đồ vật từ Anh về đây vậy.
Tầng trệt có phòng khách lớn nối liền phòng ăn kết hợp phòng bếp kiểu mở. Chính thiết kế này đã mở rộng không gian tầng trệt một cách tối đa, tạo cảm giác vô cùng thoải mái thoáng đãng. Phía bên trái phòng khách là một hành lang nhỏ dẫn đến phòng vẽ tranh. Điều đặc biệt nhất chính là từ chỗ này, cô có thể trông thấy nhà vòm kính qua những ô cửa sổ cao sát trần.
Căn biệt thự mang đậm hơi thở Anh quốc trước mặt cô lúc này, vốn không nên xuất hiện giữa trang viên Kỳ thị được xây dựng theo lối kiến trúc truyền thống Á Châu. Ba mặt của nó được rừng thông ôm trọn, phía chính diện hướng ra hồ nước tĩnh lặng với lối vào được lát đá phiến xanh.
Phong cách Edwardian thanh lịch tỏa ra từ ngôi nhà làm Nhược Uyển vô thức nhớ đến căn biệt thự của ông bà ở Anh. Sự quen thuộc kỳ lạ len lỏi vào từng viên gạch, vào mỗi phiến đá, tạo cho Nhược Uyển cảm giác mình đang trở về nhà.
Kỳ Vân Yên nhìn thấy vẻ ngạc nhiên trên gương mặt cô, không khỏi mỉm cười ôm lấy em gái: “Em thích không? Ba đã xây riêng nơi này cho em đấy. Đặt tên là Uyển viên, từ nay đây sẽ là nhà của em.”
Chỉ cần con gái được vui vẻ, dường như Kỳ Minh Thương sẵn sàng làm mọi việc.
Trước cửa biệt thự, có vài người đã đứng đợi họ từ lâu. Vừa trông thấy Nhược Uyển, bọn họ liền cúi chào. Tất cả đều mặc cùng một mẫu đồng phục duy nhất, ngoại trừ người phụ nữ trông có vẻ lớn tuổi đứng đầu hàng.
“Tiểu Uyển, đây là dì Xuân, dì ấy đã làm ở nhà chúng ta nhiều năm. Sau này dì ấy sẽ chăm sóc cho em, em cần gì cứ việc nói với dì ấy.” Kỳ Vân Yên lên tiếng giới thiệu.
Người phụ nữ thân thiết nắm lấy tay Nhược Uyển rồi dẫn cô vào trong, không hiểu vì sao ngay từ lần đầu tiên gặp mặt Nhược Uyển đã có ấn tượng rất tốt với bà ấy.
[Hiểu Xuân từng là người hầu riêng của mẹ nguyên chủ.] Sơ Ảnh nói.
“Hèn chi!” Nhược Uyển cảm thán.
Vẻ ngoài của cô rất giống với người mẹ đã mất, không chỉ khiến dì Xuân cảm thấy thân thuộc, mà còn khiến Kỳ Minh Thương vì cô mà tạo ra rất nhiều ngoại lệ.
Sáng nay có vẻ anh em Kỳ Vân Lẫm không có việc gì bận, cũng nán lại căn biệt thự dùng bữa sáng với Nhược Uyển. Không khí bữa ăn khá im lặng, chỉ có Kỳ Vân Yên là vẫn vui vẻ trò chuyện với em gái.
Tầng trệt có phòng khách lớn nối liền phòng ăn kết hợp phòng bếp kiểu mở. Chính thiết kế này đã mở rộng không gian tầng trệt một cách tối đa, tạo cảm giác vô cùng thoải mái thoáng đãng. Phía bên trái phòng khách là một hành lang nhỏ dẫn đến phòng vẽ tranh. Điều đặc biệt nhất chính là từ chỗ này, cô có thể trông thấy nhà vòm kính qua những ô cửa sổ cao sát trần.
7
0
2 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
