TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 20
Chương 5.3: Gặp Kỳ Minh Thương

Hai người họ trò chuyện thêm một lát về việc học sắp tới của cô ở nước Y. Ông ấy hy vọng cô có thể chọn một trường đại học nằm trong thành phố Thiên Kỳ để học tập. Tuy Thiên Kỳ không phải thủ đô của nước Y nhưng lại là một trong những thủ phủ kinh tế quan trọng bậc nhất cả nước. Sự tiện nghi và xa hoa của nó không kém với thủ đô là bao, thậm chí còn có phần nhỉnh hơn.

Dù Kỳ Minh Thương không nói ra nhưng Nhược Uyển hiểu ông ấy không muốn cô cách quá xa gia đình. Thành phố Thiên Kỳ chính là nơi tọa lạc trang viên Kỳ thị, đồng thời cũng là nơi tập trung mọi quyền lực của nhà họ Kỳ. Chỉ cần cô không ra khỏi khu vực mà nhà họ Kỳ kiểm soát, thì sự an toàn của cô sẽ được đảm bảo tuyệt đối.

Thế nhưng Nhược Uyển cũng biết nguyên chủ đã trúng tuyển vào Học viện Nghệ thuật Hoàng gia London, bản thân cô ta cũng rất thích nơi này. Việc bảo cô gái lập tức từ bỏ ước mơ của mình khiến Nhược Uyển im lặng.

“Ba biết con còn lưu luyến nước Anh, nhưng ở Thiên Kỳ cũng có rất nhiều trường nghệ thuật danh giá khác, thậm chí là tốt hơn của học viện ở London nữa.” Kỳ Minh Thương ra sức khuyên giải.

Nhược Uyển càng không trả lời.

Ông ấy biết con gái cần thời gian nên không dám ép buộc thêm, lần đổ bệnh đột ngột này chính là minh chứng rõ ràng nhất cho việc con gái út của ông yếu đuối đến dường nào. Ông ấy đã mất đi hai người phụ nữ mình yêu thương nhất, giờ Kỳ Minh Thương không thể mất cả Nhược Uyển được.

Kỳ Minh Thương thở dài, bảo cô hãy nghỉ ngơi rồi rời khỏi phòng bệnh.

Khi chỉ còn Nhược Uyển trong phòng, hệ thống chợt lên tiếng: [Đi học cũng tốt, ít nhất ký chủ sẽ có lý do chính đáng để ra ngoài. Chắc cô cũng không muốn bị nhốt mãi trong trang viên Kỳ thị đâu nhỉ?]

“Hệ thống, cậu có tên không?” Từ lúc biết nhau đến giờ, cô chưa từng nghe hệ thống nhắc đến tên nó.

Bị hỏi đột ngột như vậy, hệ thống cũng sững sờ đáp: [Không có, chúng tôi không có tên, phân biệt nhau bằng số hiệu thôi.]

“Gọi số thì nghe kỳ cục lắm, tôi đặt cho cậu một cái tên nhé!” Nhược Uyển hào hứng nói.

Hệ thống thấy ý kiến này cũng không tệ, bèn gật đầu đồng ý: [Được, vậy nhờ cô.]

Nhược Uyển ngẫm nghĩ một hồi rồi đáp: “Sơ Ảnh, cậu thấy thế nào?”

[Sơ Ảnh sao? Nghe rất hay, từ giờ tôi sẽ tên là Sơ Ảnh.]

Sơ Ảnh thay đổi tên của mình trong hệ thống, nhìn hai chữ Sở Ảnh nhấp nháy trên đầu, không hiểu sao nó lại cảm thấy rất vui. Nó làm việc với bao ký chủ rồi, nhưng chưa từng có ai quan tâm đến việc nó tên gì, hay có ý định đặt tên mới cho nó cả. Ký chủ lần này, có lẽ là một ngoại lệ duy nhất.

“Nếu thích thì có cho tôi quà không?” Nhược Uyển rất biết cách tranh thủ.

Sơ Ảnh: [...]

Nó lập tức gạt bỏ những ấn tượng tốt đẹp vừa tô hồng cho Nhược Uyển ra khỏi đầu. Hình như nó đã quên mất ai là người đã đòi nó quà tân thủ rồi thì phải.

7

0

2 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.