0 chữ
Chương 17
Chương 4.4: Thắc mắc
Nhược Uyển rất yêu thương ông bà ngoại, cái chết của ông bà chính là cú sốc lớn nhất trong cuộc đời cô gái trẻ. Lại thêm việc ông ấy liên tục gây sức ép bắt con gái về nước cũng góp phần khiến Nhược Uyển thêm suy sụp.
Đó là chưa kể đến hôm nay Nhược Uyển còn chịu kinh hãi sau cuộc tấn công ở Anh. Rồi ngồi máy bay mười hai tiếng để về nước Y, vừa đặt chân xuống quê hương liền gục ngã.
“Có phải ba ép con bé quá không?” Sự nghi hoặc của Kỳ Minh Thương thấm đẫm trong giọng nói.
Kỳ Vân Trạch liền đáp: “Thà để Nhược Uyển bệnh một trận còn hơn mất mạng.”
Lần này Kỳ Minh Thương không nói gì thêm, chỉ thông báo ngày mai sẽ trở về sớm rồi dặn dò anh em họ phải chăm sóc Nhược Uyển thật tốt.
Sau khi cúp máy, Kỳ Vân Trạch lập tức rút từ túi áo ra một bao thuốc đã mở, đặt một điếu lên môi rồi châm lửa. Đến khi rít một hơi thật dài rồi nhả làn khói trắng ra khỏi miệng, hắn mới thở dài một tiếng thật sâu.
Quả đúng như dự đoán của hắn, cơ thể Nhược Uyển rất nhẹ, còn nhẹ hơn cả lúc họ gặp nhau ở Anh. Tất cả mọi chuyện gần đây đã rút cạn sức lực của cô rồi. Chỉ nhiêu đó mà Nhược Uyển đã không chịu nổi, nếu để cô bé biết được bí mật của Kỳ thị, liệu Nhược Uyển có chấp nhận nổi không?
“Anh, không được hút thuốc ở đây!” Kỳ Vân Lẫm cau mày khi phát hiện ra anh cả trong góc tối.
Kỳ Vân Trạch nhìn cậu em trai song sinh rồi nở nụ cười nhạt, hút một hơi cuối cùng rồi ấn đầu thuốc lá vào lan can bên cạnh. Đốm lửa nhỏ nơi đầu thuốc lập tức tắt lịm, chỉ để lại một làn khói trắng đứt quãng bay lên. Dù thuốc đã tắt, trong không gian vẫn ngập tràn thứ mùi khó chịu không phù hợp với khu vực bệnh xá xung quanh.
“Con bé thế nào?” Kỳ Vân Trạch hỏi.
Kỳ Vân Lẫm đút hai tay vào túi quần, giữ một khoảng cách nhất định để mùi thuốc không ám vào hắn: “Hạ sốt rồi, qua đêm nay là ổn. Nhưng lúc trên máy bay Nhược Uyển hoàn toàn bình thường mà, sao lại đột ngột phát sốt chứ?”
Hắn rất tự tin vào chuyên môn của mình, không thể có chuyện hắn không nhận ra Nhược Uyển đang ốm được.
“Anh tin cậu.” Kỳ Vân Trạch đáp, chỉ ba chữ ngắn ngủi đã lập tức trấn an được sự bồn chồn của em trai.
Kỳ Vân Lẫm gật đầu, như sực nhớ ra chuyện gì đó lại hỏi tiếp: “Đã điều tra ra được là ai làm chưa?”
“Liễu thị!” Kỳ Vân Trạch bình thản đáp, trong đầu không khỏi suy tính nên “tặng” món quà gì cho Liễu Diệc Thành.
...
[Ting! Điểm thiện cảm của Kỳ Vân Trạch với ký chủ đã tăng thêm mười điểm. Hiện tại đang là âm mười, mong ký chủ cố gắng hơn!] Hệ thống reo vang trong đầu.
Nhược Uyển nằm trên giường bệnh không khỏi càu nhàu: “Ốm một trận chỉ đổi được mười điểm thiện cảm, anh cả thật là keo kiệt.”
[Vậy là tốt lắm rồi, ký chủ đừng đòi hỏi nữa.] Hệ thống nhắc nhở thân thiện.
Nếu không có nó giúp che giấu, chưa chắc kế hoạch lấy bệnh chiếm lòng của cô đã thành công. Ký chủ phải nên biết đủ chứ, làm người không nên quá tham lam.
Đó là chưa kể đến hôm nay Nhược Uyển còn chịu kinh hãi sau cuộc tấn công ở Anh. Rồi ngồi máy bay mười hai tiếng để về nước Y, vừa đặt chân xuống quê hương liền gục ngã.
“Có phải ba ép con bé quá không?” Sự nghi hoặc của Kỳ Minh Thương thấm đẫm trong giọng nói.
Kỳ Vân Trạch liền đáp: “Thà để Nhược Uyển bệnh một trận còn hơn mất mạng.”
Lần này Kỳ Minh Thương không nói gì thêm, chỉ thông báo ngày mai sẽ trở về sớm rồi dặn dò anh em họ phải chăm sóc Nhược Uyển thật tốt.
Sau khi cúp máy, Kỳ Vân Trạch lập tức rút từ túi áo ra một bao thuốc đã mở, đặt một điếu lên môi rồi châm lửa. Đến khi rít một hơi thật dài rồi nhả làn khói trắng ra khỏi miệng, hắn mới thở dài một tiếng thật sâu.
“Anh, không được hút thuốc ở đây!” Kỳ Vân Lẫm cau mày khi phát hiện ra anh cả trong góc tối.
Kỳ Vân Trạch nhìn cậu em trai song sinh rồi nở nụ cười nhạt, hút một hơi cuối cùng rồi ấn đầu thuốc lá vào lan can bên cạnh. Đốm lửa nhỏ nơi đầu thuốc lập tức tắt lịm, chỉ để lại một làn khói trắng đứt quãng bay lên. Dù thuốc đã tắt, trong không gian vẫn ngập tràn thứ mùi khó chịu không phù hợp với khu vực bệnh xá xung quanh.
“Con bé thế nào?” Kỳ Vân Trạch hỏi.
Hắn rất tự tin vào chuyên môn của mình, không thể có chuyện hắn không nhận ra Nhược Uyển đang ốm được.
“Anh tin cậu.” Kỳ Vân Trạch đáp, chỉ ba chữ ngắn ngủi đã lập tức trấn an được sự bồn chồn của em trai.
Kỳ Vân Lẫm gật đầu, như sực nhớ ra chuyện gì đó lại hỏi tiếp: “Đã điều tra ra được là ai làm chưa?”
“Liễu thị!” Kỳ Vân Trạch bình thản đáp, trong đầu không khỏi suy tính nên “tặng” món quà gì cho Liễu Diệc Thành.
...
[Ting! Điểm thiện cảm của Kỳ Vân Trạch với ký chủ đã tăng thêm mười điểm. Hiện tại đang là âm mười, mong ký chủ cố gắng hơn!] Hệ thống reo vang trong đầu.
[Vậy là tốt lắm rồi, ký chủ đừng đòi hỏi nữa.] Hệ thống nhắc nhở thân thiện.
Nếu không có nó giúp che giấu, chưa chắc kế hoạch lấy bệnh chiếm lòng của cô đã thành công. Ký chủ phải nên biết đủ chứ, làm người không nên quá tham lam.
6
0
2 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
