0 chữ
Chương 9
Chương 9: Chuyển nhà
Trưa to rồi mà Trang Phù Dao vẫn chưa dậy. Bà Quý cùng ông Trang đã đăng ký một tour du lịch châu Âu, giờ đang bận ra ngoài mua sắm chuẩn bị hành lý, không có thời gian quản cô. Mà cô bị đánh thức bởi tin nhắn rung lên từ điện thoại.
Tối hôm qua ba người họ uống rượu vui quá, đã kết bạn và lập hẳn một nhóm chat.
Khi cô còn đang ngủ, hai người kia đã nói chuyện rôm rả trong nhóm rồi. Cô gái cá tính, mạnh mẽ tên là Tống Tình, còn người kia tên gì thì cô không rõ, chỉ biết Tống Tình gọi cô ấy là Donut.
Sau khi dậy, cô trả lời một tin nhắn trong nhóm: [Ngủ dậy rồi, thèm ăn thịt người.jpg]
Cô rất ít khi uống đến mức mất trí nhớ, nên vẫn nhớ rõ những gì đã trò chuyện tối qua. Có một điều cô hoàn toàn đồng ý, con người cần phải có sự nghiệp của riêng mình.
Mấy năm gần đây, cảm hứng sáng tác của cô dường như khô cạn, các tác phẩm thậm chí còn kém hơn cả thời đại học. Dù đã bỏ nhiều tiền mở triển lãm tranh nhiều năm, nhưng kết quả chẳng khả quan, cuối cùng cô đành buông xuôi. Thế nên hiện tại dù mang danh nghệ sĩ, nhưng bản chất chỉ là một quý cô nhàn rỗi sống sung túc. Mỗi ngày chỉ đi dạo phố với mấy cô bạn “thân ngoài mặt”, uống trà chiều, làm đẹp.
Nhưng giờ đây, trong thân thể của Trang Phù Dao lại là linh hồn của cô lúc hai mươi hai tuổi, độ tuổi tràn đầy nhiệt huyết và sức sống. Cô không cam lòng sống như kiểu dưỡng già sớm thế này.
Cô dành một tuần để đi khảo sát các cửa hàng, nghiên cứu thị trường, cuối cùng lại bị truyền cảm hứng từ một bài đăng trên vòng bạn bè của Donut.
Donut đăng một bộ ảnh với phong cách cổ trang, khiến cô nảy ra ý tưởng mở một nhà hàng với phong cách Trung Hoa cổ xưa.
Những năm gần đây, nhà hàng trang trí theo kiểu cổ xưa không ít, nhưng món ăn thì vẫn cũ kỹ. Cô muốn bắt đầu từ cảnh quan, từ trang trí đến trang phục, kiểu tóc, tất cả đều phải mô phỏng theo phong cách xưa. Không phục vụ các món gia đình phổ thông, mà chỉ làm những món thuộc hệ di sản văn hóa phi vật thể, những món vô cùng cầu kỳ công phu.
Xét theo một khía cạnh nào đó, đây cũng xem như biến sở thích thành sự nghiệp.
Xác định được hướng đi rồi, cô bắt đầu tìm địa điểm. Vừa khéo có một phim trường điện ảnh muốn sang nhượng quyền kinh doanh.
Đây là một phim trường phim trường nhỏ nằm ở ngoại ô. Do cảnh quay hạn chế, mấy năm nay đều kinh doanh thua lỗ. Nếu tiếp nhận lúc này thì thủ tục xét duyệt cũng đơn giản, giá cả lại chẳng đáng lo.
Nói không ngoa, chứ điều cô hiện giờ thiếu nhất chính là… Chẳng thiếu gì cả, nhất là tiền.
Sau khi nghe xong ý tưởng của cô, Quý Lan và Trang Thiệu Bình đều vô cùng ủng hộ, người thì muốn chuyển hết “quỹ đen” của mình cho cô, người thì muốn đưa luôn khoản tiền dưỡng lão tiết kiệm bao năm qua.
Quý Lan từng hoạt động trong giới giải trí nhiều năm, đoạt vài giải Ảnh Hậu, thù lao cùng các khoản đầu tư linh tinh cũng rất đáng kể.
Trang Thiệu Bình thì từng là hiệu trưởng cấp ba, dù không sánh bằng Quý Lan, nhưng so với người bình thường cũng được kha khá.
Trang Phù Dao bật cười lắc đầu: “Được rồi, con thật sự không thiếu tiền. Lúc nào tiền không đủ chắc chắn sẽ tìm hai người.”
Nói chuyện khởi nghiệp xong, bà Quý hỏi:
“Con với Tiểu Tần dạo này thế nào rồi? Lần trước mẹ còn chưa kịp hỏi.”
Tối hôm qua ba người họ uống rượu vui quá, đã kết bạn và lập hẳn một nhóm chat.
Khi cô còn đang ngủ, hai người kia đã nói chuyện rôm rả trong nhóm rồi. Cô gái cá tính, mạnh mẽ tên là Tống Tình, còn người kia tên gì thì cô không rõ, chỉ biết Tống Tình gọi cô ấy là Donut.
Sau khi dậy, cô trả lời một tin nhắn trong nhóm: [Ngủ dậy rồi, thèm ăn thịt người.jpg]
Cô rất ít khi uống đến mức mất trí nhớ, nên vẫn nhớ rõ những gì đã trò chuyện tối qua. Có một điều cô hoàn toàn đồng ý, con người cần phải có sự nghiệp của riêng mình.
Mấy năm gần đây, cảm hứng sáng tác của cô dường như khô cạn, các tác phẩm thậm chí còn kém hơn cả thời đại học. Dù đã bỏ nhiều tiền mở triển lãm tranh nhiều năm, nhưng kết quả chẳng khả quan, cuối cùng cô đành buông xuôi. Thế nên hiện tại dù mang danh nghệ sĩ, nhưng bản chất chỉ là một quý cô nhàn rỗi sống sung túc. Mỗi ngày chỉ đi dạo phố với mấy cô bạn “thân ngoài mặt”, uống trà chiều, làm đẹp.
Cô dành một tuần để đi khảo sát các cửa hàng, nghiên cứu thị trường, cuối cùng lại bị truyền cảm hứng từ một bài đăng trên vòng bạn bè của Donut.
Donut đăng một bộ ảnh với phong cách cổ trang, khiến cô nảy ra ý tưởng mở một nhà hàng với phong cách Trung Hoa cổ xưa.
Những năm gần đây, nhà hàng trang trí theo kiểu cổ xưa không ít, nhưng món ăn thì vẫn cũ kỹ. Cô muốn bắt đầu từ cảnh quan, từ trang trí đến trang phục, kiểu tóc, tất cả đều phải mô phỏng theo phong cách xưa. Không phục vụ các món gia đình phổ thông, mà chỉ làm những món thuộc hệ di sản văn hóa phi vật thể, những món vô cùng cầu kỳ công phu.
Xác định được hướng đi rồi, cô bắt đầu tìm địa điểm. Vừa khéo có một phim trường điện ảnh muốn sang nhượng quyền kinh doanh.
Đây là một phim trường phim trường nhỏ nằm ở ngoại ô. Do cảnh quay hạn chế, mấy năm nay đều kinh doanh thua lỗ. Nếu tiếp nhận lúc này thì thủ tục xét duyệt cũng đơn giản, giá cả lại chẳng đáng lo.
Nói không ngoa, chứ điều cô hiện giờ thiếu nhất chính là… Chẳng thiếu gì cả, nhất là tiền.
Sau khi nghe xong ý tưởng của cô, Quý Lan và Trang Thiệu Bình đều vô cùng ủng hộ, người thì muốn chuyển hết “quỹ đen” của mình cho cô, người thì muốn đưa luôn khoản tiền dưỡng lão tiết kiệm bao năm qua.
Quý Lan từng hoạt động trong giới giải trí nhiều năm, đoạt vài giải Ảnh Hậu, thù lao cùng các khoản đầu tư linh tinh cũng rất đáng kể.
Trang Phù Dao bật cười lắc đầu: “Được rồi, con thật sự không thiếu tiền. Lúc nào tiền không đủ chắc chắn sẽ tìm hai người.”
Nói chuyện khởi nghiệp xong, bà Quý hỏi:
“Con với Tiểu Tần dạo này thế nào rồi? Lần trước mẹ còn chưa kịp hỏi.”
0
0
1 ngày trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
