0 chữ
Chương 8
Chương 8: Nước đọng
Trang Phù Dao suy nghĩ một lúc rồi nhẹ giọng giải thích: “Khi em đi vệ sinh, đâu có ai trông chừng ly rượu giúp em, ai biết trong lúc đó có người bỏ gì vào hay không. Ngoài xã hội này kiểu người nào cũng có...”
Nói đến đây, chính cô cũng thấy mình hơi lắm lời, bèn kết lại: “Nói chung, sau này tốt nhất đừng đi uống rượu một mình nữa.”
Gương mặt Thư Nhuận đỏ bừng vì men rượu, khi cười ánh mắt long lanh, cảm nhận được thiện ý từ đối phương, cô ấy ngoan ngoãn gật đầu: “Em đâu có đi một mình, bạn em sắp đến rồi.”
“Ừ.”
Trang Phù Dao định đợi bạn cô gái đến rồi mới rời đi. Không ngờ cô này tửu lượng kém quá, mới uống chút đã bắt đầu nói nhảm, rồi ôm lấy cô mà khóc.
Tống Tình nhận được tin liền vội vàng chạy đến, tìm quanh một vòng, cuối cùng thấy Thư Nhuận đang nằm trong vòng tay của một cô gái xinh đẹp. Cô ấy kéo người bạn ra, chuẩn bị đưa về nhà.
Nhưng Thư Nhuận không chịu đi: “Mình không về! Mình muốn say một trận cho đã ở!”
Tống Tình: “…”
Thử kéo một chút nhưng không lay chuyển nổi, Tống Tình đành bỏ cuộc, ngồi xuống cạnh bên, gọi cho mình một ly rượu, cụng ly với cô gái xinh đẹp cạnh đó: “Xin lỗi nhé, hôm nay tâm trạng bạn em không tốt, mà uống rượu lại không được giỏi, nên làm phiền chị rồi.”
“Không sao.” Trang Phù Dao vốn cũng định uống để giải sầu, thấy có người cùng uống, lại gọi thêm một ly rượu mạnh, uống đến cuối cùng cũng thấy chếnh choáng.
“Vừa nãy cô ấy nói tâm trạng em không tốt, tại sao vậy?”
Thư Nhuận vừa khóc vừa kể: “Em với bạn trai yêu nhau bốn năm rồi. Trước đó anh ấy bảo tốt nghiệp xong là cưới, mà giờ tốt nghiệp được mấy tháng rồi, cứ nhắc đến chuyện gia đình là anh ấy lại ậm ừ cho qua. Hai bên gia cảnh chênh lệch quá lớn, hình như nhà anh ấy không thích em …”
Cô ấy vừa nói vừa nấc, cứ lải nhải than vãn liên hồi.
Trang Phù Dao nghe xong thấy rất bức xúc, men rượu làm cô không kiềm chế được, chửi luôn nhà trai: “Đúng là tên khốn có mắt như mù!”
Tống Tình cũng ợ một cái vì uống rượu, rồi tán đồng: “Nhà mình tuy không giàu như nhà người ta, nhưng mình xinh đẹp, cầu tiến, năng lượng tích cực. Tình cảm mà còn phải miễn cưỡng thì bỏ đi, chia tay tìm người khác!”
Sau một hồi được an ủi, tâm trạng Thư Nhuận khá hơn nhiều. Cô ấy quan sát kỹ, thấy chị gái xinh đẹp trước mặt cũng có vẻ không vui, liền hỏi: “Còn chị thì sao? Gần đây gặp chuyện gì buồn à?”
Có lẽ là do đêm nay ở quán bar quá lãng mạn, tiếng guitar trầm lắng đang dạo chơi bản tình ca nhẹ nhàng, khiến cảm xúc trong lòng Trang Phù Dao dần trào ra.
“Chị à…” Đầu óc còn ngà ngà say khiến cô suy nghĩ hơi chậm, một lúc sau mới nói rõ ràng được: “Chị muốn quay lại với chồng cũ, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.”
Trong mắt cô, nửa tháng trước cô với Lương Hoài Tự vẫn còn ngọt ngào như mật. Nhưng tính theo thời gian hiện tại thì bây giờ đã là mười sáu năm sau. Hiện tại Lương Hoài Tự đã ở địa vị cao, chín chắn điềm đạm, không còn là chàng trai ngây ngô ngày trước và cũng ít cười hơn hẳn.
Cô cảm thấy người đàn ông bây giờ có phần xa lạ với mình.
“Trời ơi!” Tống Tình và Thư Nhuận đều tròn mắt kinh ngạc: “Chị soi gương thử đi, với gương mặt này mà đi theo đuổi người ta, thử hỏi có ông chồng cũ nào từ chối nổi?”
Bị khen thẳng thừng như vậy, Trang Phù Dao bật cười:
“Nhưng tụi chị cũng lâu rồi chưa gặp lại. Chị nghĩ mình nên giữ chút khoảng cách như một người vợ cũ đúng nghĩa thì hơn.”
“Chị…” Tống Tình chần chừ, rồi hỏi: “Có nɠɵạı ŧìиɧ trong hôn nhân không?”
Trang Phù Dao kinh ngạc lắc đầu: “Không có.”
Dù cốt truyện không nói rõ, nhưng cô tin mình không phải kiểu người sẽ phản bội.
“Vậy anh ấy nɠɵạı ŧìиɧ à?”
Trang Phù Dao lại lắc đầu mạnh hơn: “Chị có thể nghi ngờ bản thân chứ không bao giờ nghi ngờ Lương Hoài Tự. Anh ấy luôn nghiêm khắc với bản thân, khoan dung với người khác. Ở bên nhau bao năm, chị hiểu rất rõ con người anh ấy.”
“Vậy còn do dự gì nữa!” Tống Tình đúng chuẩn “quân sư tình cảm”, phân tích rành rọt: “Việc chị theo đuổi là chuyện của chị, còn anh ấy có chấp nhận hay không là chuyện của ảnh mà. Với lại, theo đuổi con trai cũng phải có kỹ thuật, chứ không cần nói rõ đâu. Chị phải khiến người ta cảm thấy hình như chị thích ảnh, nhưng lại không chắc chắn, để ảnh phải bứt rứt đoán mò, ngày đêm không yên…”
Sau đó, ba người lại tiếp tục tán gẫu đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Cuối cùng tổng kết ra một chân lý:
“Phụ nữ phải lo cho sự nghiệp, chỉ cần không đặt hết tâm tư vào đàn ông thì sẽ không còn lo được lo mất nữa.”
Nói đến đây, chính cô cũng thấy mình hơi lắm lời, bèn kết lại: “Nói chung, sau này tốt nhất đừng đi uống rượu một mình nữa.”
Gương mặt Thư Nhuận đỏ bừng vì men rượu, khi cười ánh mắt long lanh, cảm nhận được thiện ý từ đối phương, cô ấy ngoan ngoãn gật đầu: “Em đâu có đi một mình, bạn em sắp đến rồi.”
“Ừ.”
Trang Phù Dao định đợi bạn cô gái đến rồi mới rời đi. Không ngờ cô này tửu lượng kém quá, mới uống chút đã bắt đầu nói nhảm, rồi ôm lấy cô mà khóc.
Tống Tình nhận được tin liền vội vàng chạy đến, tìm quanh một vòng, cuối cùng thấy Thư Nhuận đang nằm trong vòng tay của một cô gái xinh đẹp. Cô ấy kéo người bạn ra, chuẩn bị đưa về nhà.
Tống Tình: “…”
Thử kéo một chút nhưng không lay chuyển nổi, Tống Tình đành bỏ cuộc, ngồi xuống cạnh bên, gọi cho mình một ly rượu, cụng ly với cô gái xinh đẹp cạnh đó: “Xin lỗi nhé, hôm nay tâm trạng bạn em không tốt, mà uống rượu lại không được giỏi, nên làm phiền chị rồi.”
“Không sao.” Trang Phù Dao vốn cũng định uống để giải sầu, thấy có người cùng uống, lại gọi thêm một ly rượu mạnh, uống đến cuối cùng cũng thấy chếnh choáng.
“Vừa nãy cô ấy nói tâm trạng em không tốt, tại sao vậy?”
Thư Nhuận vừa khóc vừa kể: “Em với bạn trai yêu nhau bốn năm rồi. Trước đó anh ấy bảo tốt nghiệp xong là cưới, mà giờ tốt nghiệp được mấy tháng rồi, cứ nhắc đến chuyện gia đình là anh ấy lại ậm ừ cho qua. Hai bên gia cảnh chênh lệch quá lớn, hình như nhà anh ấy không thích em …”
Trang Phù Dao nghe xong thấy rất bức xúc, men rượu làm cô không kiềm chế được, chửi luôn nhà trai: “Đúng là tên khốn có mắt như mù!”
Tống Tình cũng ợ một cái vì uống rượu, rồi tán đồng: “Nhà mình tuy không giàu như nhà người ta, nhưng mình xinh đẹp, cầu tiến, năng lượng tích cực. Tình cảm mà còn phải miễn cưỡng thì bỏ đi, chia tay tìm người khác!”
Sau một hồi được an ủi, tâm trạng Thư Nhuận khá hơn nhiều. Cô ấy quan sát kỹ, thấy chị gái xinh đẹp trước mặt cũng có vẻ không vui, liền hỏi: “Còn chị thì sao? Gần đây gặp chuyện gì buồn à?”
Có lẽ là do đêm nay ở quán bar quá lãng mạn, tiếng guitar trầm lắng đang dạo chơi bản tình ca nhẹ nhàng, khiến cảm xúc trong lòng Trang Phù Dao dần trào ra.
“Chị à…” Đầu óc còn ngà ngà say khiến cô suy nghĩ hơi chậm, một lúc sau mới nói rõ ràng được: “Chị muốn quay lại với chồng cũ, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.”
Cô cảm thấy người đàn ông bây giờ có phần xa lạ với mình.
“Trời ơi!” Tống Tình và Thư Nhuận đều tròn mắt kinh ngạc: “Chị soi gương thử đi, với gương mặt này mà đi theo đuổi người ta, thử hỏi có ông chồng cũ nào từ chối nổi?”
Bị khen thẳng thừng như vậy, Trang Phù Dao bật cười:
“Nhưng tụi chị cũng lâu rồi chưa gặp lại. Chị nghĩ mình nên giữ chút khoảng cách như một người vợ cũ đúng nghĩa thì hơn.”
“Chị…” Tống Tình chần chừ, rồi hỏi: “Có nɠɵạı ŧìиɧ trong hôn nhân không?”
Trang Phù Dao kinh ngạc lắc đầu: “Không có.”
Dù cốt truyện không nói rõ, nhưng cô tin mình không phải kiểu người sẽ phản bội.
“Vậy anh ấy nɠɵạı ŧìиɧ à?”
Trang Phù Dao lại lắc đầu mạnh hơn: “Chị có thể nghi ngờ bản thân chứ không bao giờ nghi ngờ Lương Hoài Tự. Anh ấy luôn nghiêm khắc với bản thân, khoan dung với người khác. Ở bên nhau bao năm, chị hiểu rất rõ con người anh ấy.”
“Vậy còn do dự gì nữa!” Tống Tình đúng chuẩn “quân sư tình cảm”, phân tích rành rọt: “Việc chị theo đuổi là chuyện của chị, còn anh ấy có chấp nhận hay không là chuyện của ảnh mà. Với lại, theo đuổi con trai cũng phải có kỹ thuật, chứ không cần nói rõ đâu. Chị phải khiến người ta cảm thấy hình như chị thích ảnh, nhưng lại không chắc chắn, để ảnh phải bứt rứt đoán mò, ngày đêm không yên…”
Sau đó, ba người lại tiếp tục tán gẫu đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Cuối cùng tổng kết ra một chân lý:
“Phụ nữ phải lo cho sự nghiệp, chỉ cần không đặt hết tâm tư vào đàn ông thì sẽ không còn lo được lo mất nữa.”
0
0
1 ngày trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
