0 chữ
Chương 60
Chương 60: Drama
Đang do dự, anh ấy bất chợt nảy ra một ý, liền mở khung chat với Thẩm Liên: [Cô Thẩm, bây giờ cô có rảnh không?]
Bên kia một lúc sau mới trả lời: [Có chuyện gì vậy?]
Hà Tông Khâm: [Cô Thẩm, tôi đang uống rượu với giáo sư Lương. Anh ấy uống hơi nhiều, nhưng tôi có việc đột xuất phải về trước. Tôi nhớ cô từng nói nhà cô gần đây, không biết cô có tiện qua trông giúp anh ấy một chút không?]
Nhắn xong, trong lòng anh ấy bỗng thấy hoang mang. Mặc dù ý định ban đầu là muốn tác hợp giáo sư Lương với cô Thẩm, nhưng đêm hôm khuya khoắt thế này đúng là có phần không ổn. Đến lúc anh Lương tỉnh rượu, kiểu gì cũng bị lôi ra “xử tử”.
Hà Tông Khâm vội vàng nhắn thêm: [Thôi cô Thẩm, không cần đâu, lúc nãy do tôi nghĩ chưa kỹ. Bây giờ nghĩ lại thấy thật sự không tiện lắm. Tôi gọi trợ lý của anh ấy là được rồi.]
Phía bên kia đang nhập tin nhắn…
Một lúc sau.
Thẩm Liên: [Không sao đâu, tôi đang đi dạo gần đây, lát nữa tôi ghé qua xem anh ấy một chút.]
Hà Tông Khâm lo cô ấy chỉ nói xã giao, định nhắn thêm lần nữa thì đã thấy tin nhắn mới gửi đến: [Anh ấy là sư huynh tôi, không có gì bất tiện cả.]
Hà Tông Khâm mím môi, sự đã đến nước này, đành thuận theo thôi.
Anh ấy vỗ vai Lương Hoài Tự: “Lão Lương, chị dâu anh gọi thúc giục tôi về rồi, tôi đi trước đây. Tôi đã gọi người tới trông anh rồi nhé.”
Lương Hoài Tự dùng lòng bàn tay xoa mặt từ trên xuống, tỉnh táo lại đôi chút, phất tay: “Mau về đi, đừng để chị dâu lo cho anh.”
…
Khi Thẩm Liên đến, vừa nhìn đã thấy người đàn ông với khí chất lạnh lùng ngồi ở chỗ ghế VIP.
“Sư huynh.” Nhìn dáng vẻ khác hẳn thường ngày của Lương Hoài Tự, tim cô ta khẽ hẫng một nhịp. Cô ta không vội đưa anh về mà gọi một ly rượu rồi ngồi xuống bên cạnh.
Lương Hoài Tự hoàn toàn không để ý có người vừa ngồi xuống. Anh cúi đầu nhìn ly rượu trong tay, ngửa cổ, yết hầu lăn lên lăn xuống, lại uống thêm một ngụm lớn.
Ly này mới thay, vị rất gắt, anh không kịp đề phòng nên bị sặc, ho liên tục mấy tiếng.
Thẩm Liên dịu dàng vỗ lưng cho anh.
“Ai đấy?” Lương Hoài Tự giật mình, toàn thân cứng lại, ánh mắt lạnh băng quét tới.
“Là em… Sư huynh…” Đây là lần đầu tiên Thẩm Liên thấy vẻ mặt mang tính công kích như thế của anh, âm cuối của cô ta khẽ run: “Em nghe giáo sư Hà nói anh uống hơi nhiều, vừa hay em đang ở gần nên tới xem thử.”
Thấy là người quen, khí thế của Lương Hoài Tự dịu đi một chút, đứng dậy: “Tôi đi vệ sinh một lát.”
Thật ra trong lòng anh có chút không vui. Hà Tông Khâm quả là cố ý. Anh vốn nghĩ đêm nay có thể uống cho sảng khoái, giờ lại có một người khác giới ở đây, anh không thể buông thả mà uống nữa rồi.
Sau khi rửa mặt xong, anh tỉnh táo hơn nhiều. Khuôn mặt có hơi đỏ, anh vô thức định nới lỏng cổ áo, nhưng nhớ ra Thẩm Liên đang ở ngoài, liền khựng lại. Không những không cởi, mà còn cài lại cái nút vừa nới ra trước đó, thắt kín tận cổ họng.
Bên kia một lúc sau mới trả lời: [Có chuyện gì vậy?]
Hà Tông Khâm: [Cô Thẩm, tôi đang uống rượu với giáo sư Lương. Anh ấy uống hơi nhiều, nhưng tôi có việc đột xuất phải về trước. Tôi nhớ cô từng nói nhà cô gần đây, không biết cô có tiện qua trông giúp anh ấy một chút không?]
Nhắn xong, trong lòng anh ấy bỗng thấy hoang mang. Mặc dù ý định ban đầu là muốn tác hợp giáo sư Lương với cô Thẩm, nhưng đêm hôm khuya khoắt thế này đúng là có phần không ổn. Đến lúc anh Lương tỉnh rượu, kiểu gì cũng bị lôi ra “xử tử”.
Hà Tông Khâm vội vàng nhắn thêm: [Thôi cô Thẩm, không cần đâu, lúc nãy do tôi nghĩ chưa kỹ. Bây giờ nghĩ lại thấy thật sự không tiện lắm. Tôi gọi trợ lý của anh ấy là được rồi.]
Một lúc sau.
Thẩm Liên: [Không sao đâu, tôi đang đi dạo gần đây, lát nữa tôi ghé qua xem anh ấy một chút.]
Hà Tông Khâm lo cô ấy chỉ nói xã giao, định nhắn thêm lần nữa thì đã thấy tin nhắn mới gửi đến: [Anh ấy là sư huynh tôi, không có gì bất tiện cả.]
Hà Tông Khâm mím môi, sự đã đến nước này, đành thuận theo thôi.
Anh ấy vỗ vai Lương Hoài Tự: “Lão Lương, chị dâu anh gọi thúc giục tôi về rồi, tôi đi trước đây. Tôi đã gọi người tới trông anh rồi nhé.”
Lương Hoài Tự dùng lòng bàn tay xoa mặt từ trên xuống, tỉnh táo lại đôi chút, phất tay: “Mau về đi, đừng để chị dâu lo cho anh.”
…
Khi Thẩm Liên đến, vừa nhìn đã thấy người đàn ông với khí chất lạnh lùng ngồi ở chỗ ghế VIP.
“Sư huynh.” Nhìn dáng vẻ khác hẳn thường ngày của Lương Hoài Tự, tim cô ta khẽ hẫng một nhịp. Cô ta không vội đưa anh về mà gọi một ly rượu rồi ngồi xuống bên cạnh.
Ly này mới thay, vị rất gắt, anh không kịp đề phòng nên bị sặc, ho liên tục mấy tiếng.
Thẩm Liên dịu dàng vỗ lưng cho anh.
“Ai đấy?” Lương Hoài Tự giật mình, toàn thân cứng lại, ánh mắt lạnh băng quét tới.
“Là em… Sư huynh…” Đây là lần đầu tiên Thẩm Liên thấy vẻ mặt mang tính công kích như thế của anh, âm cuối của cô ta khẽ run: “Em nghe giáo sư Hà nói anh uống hơi nhiều, vừa hay em đang ở gần nên tới xem thử.”
Thấy là người quen, khí thế của Lương Hoài Tự dịu đi một chút, đứng dậy: “Tôi đi vệ sinh một lát.”
Thật ra trong lòng anh có chút không vui. Hà Tông Khâm quả là cố ý. Anh vốn nghĩ đêm nay có thể uống cho sảng khoái, giờ lại có một người khác giới ở đây, anh không thể buông thả mà uống nữa rồi.
0
0
2 ngày trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
