TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 53
Chương 53: Kẹo dưa

Quê Trình Bối Bối không có sân bay, cô phải ngồi tàu cao tốc hơn bốn tiếng để tới thành phố, rồi lại đi thêm mấy tiếng bằng tàu lửa mới tới nơi. Nếu sáng sớm mai xuất phát, cô phải báo với Lương Hoài Tự một tiếng.

Cô đi tới trước cửa phòng Lương Hoài Tự, hỏi: “Anh ngủ chưa?”

Cô không gõ cửa, nghĩ bụng nếu anh ngủ rồi thì sáng mai nói cũng chưa muộn.

Ngay lúc cô định xoay người rời đi, cửa phòng bất ngờ mở ra, Lương Hoài Tự đứng đó: “Có chuyện gì sao?”

Anh mặc bộ đồ ngủ sọc xám, có vẻ đã chuẩn bị nghỉ ngơi rồi, nên tóc có hơi rối. Rất lâu rồi cô mới thấy anh có vẻ bình dị đời thường như vậy.

Trang Phù Dao hơi khựng lại: “Ngày mai em định đi xa một chuyến, thay đổi không khí.”

Lương Hoài Tự im lặng hai giây.

Xem ra kiểu “thay đổi không khí” như hôm nay vẫn chưa đủ để giải tỏa bức bối trong lòng cô.

Anh hỏi: “Cần anh đi cùng không?”

“Không cần đâu, chỉ muốn báo anh biết một tiếng.” Trang Phù Dao nhìn đồng hồ, thấy cũng không còn sớm, bèn nói tiếp: “Vậy em không làm phiền anh nữa, nghỉ sớm nhé.”

Cô quay về phòng thu dọn đồ đạc. Khi sắp xếp xong xuôi thì đã là nửa đêm. Cô đang suy nghĩ liệu còn thiếu gì chưa mang theo, bỗng nhớ ra từ lúc dọn vào đây đến giờ, vẫn chưa từng trả tiền thuê nhà cho Lương Hoài Tự.

Lúc đó rõ ràng cô còn mạnh miệng nói sẽ trả tiền thuê gấp đôi.

Cô lên mạng tra giá thuê nhà khu vực này, lấy mức đó nhân đôi, rồi chuyển khoản cho anh.

[Vậy em không làm phiền anh nữa.]

Câu nói khách sáo lúc nãy của cô vốn đã khiến Lương Hoài Tự bận lòng, giờ nhận được chuyển khoản của cô, ánh mắt anh càng thêm khó đoán.

Một lúc sau, anh mới nhắn lại: [Tiền gì đây?]

Trang Phù Dao đáp: [Tiền thuê nhà, chẳng phải em đã nói là gấp đôi sao?]

Lương Hoài Tự chuyển trả lại: [Không cần, anh không định lấy tiền của em.]

Trang Phù Dao lại chuyển lại, lời nói đầy ẩn ý: [Anh cứ nhận đi, chẳng phải anh nói muốn tránh điều tiếng sao? Ở nhờ nhà chồng cũ mà không trả tiền thì ra thể thống gì?]

Nói xong còn gửi thêm mấy biểu cảm: [cười mỉm][cười mỉm][cười mỉm]

Cô thấy sau khi xuyên đến mười sáu năm sau, kỹ năng duy nhất cô học được là cái kiểu nói móc bóng gió ở trên mạng.

Tiếc là Lương Hoài Tự không hay lên mạng, mấy “meme” kiểu này anh đâu có hiểu, còn tưởng cô đang biểu thị sự thân thiện, hoàn toàn miễn nhiễm với đợt công kích này.

Cô đã nói thế, anh cũng không tiện từ chối nữa: [Được, vậy anh nhận nhé! [cười mỉm]]

Trong phòng bên cạnh, Trang Phù Dao giận đến mức ném luôn điện thoại.

Chết tiệt! Cái tên đàn ông lầm lì này, cũng biết trả đũa cơ đấy!



Hôm sau, khi Trang Phù Dao đang trên đường đi thì Lương Triều Lạc cũng đã quay lại công ty làm việc.

Không ai trong công ty biết cậu là thiếu gia của tập đoàn Trường Đình, chỉ nghĩ cậu là sinh viên mới tốt nghiệp vừa vào làm năm nay. Thêm vào đó, cậu lại có ngoại hình điển trai, nên được đồng nghiệp hết sức yêu quý.

0

0

5 ngày trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.