TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 52
Chương 52: Trước đây

Cô chịu ảnh hưởng nhiều từ phim thần tượng, luôn mơ mộng về một tình yêu tự do, lãng mạn. Khi yêu Lương Hoài Tự, chỉ cần cảm xúc đủ đầy, họ cũng sẽ hôn nhau ở nơi phong cảnh hữu tình, ôm nhau ngoài đường. Mỗi lần gặp mặt, cô thường lao vào lòng anh.

Cô làm mọi thứ dựa theo cảm xúc, chẳng quan tâm có ai nhìn hay không.

Còn Lương Hoài Tự thì ngược lại. Chỉ cần có người bên cạnh, anh sẽ đỏ mặt ngay. Nhưng có một điều, cho dù xấu hổ đến mấy, anh cũng chưa từng đẩy cô ra. Chỉ biết âm thầm tiếp nhận tình cảm của cô và hồi đáp bằng tình yêu dịu dàng gấp đôi.

“Tuy giúp người là chuyện tốt, nhưng hôm nay em làm vậy là quá liều. Đối phương là kẻ buôn người, mấy kẻ làm việc thất đức như thế, lúc ra tay chắc chắn sẽ có chuẩn bị. Ví như con dao hôm nay, chỉ cần sơ sẩy một chút…”

Mới giây trước còn đắm chìm trong ký ức ngọt ngào, giây sau đã bị anh dội một gáo nước lạnh. Cô lườm anh một cái: “Anh phiền quá! Em làm cũng làm rồi, giờ không phải vẫn ổn đấy sao… Hừm.”

Nói đến đây, cô liếc thấy tay anh đang băng bó, trong lòng hơi chột dạ.

Cô cũng không phải kiểu người vô lý, liền hừ một tiếng: “Thôi được rồi, lần sau em sẽ cẩn thận hơn.”

Lúc cô không để ý, Lương Hoài Tự liền khẽ cười, trong đầu chợt nhớ lại chuyện cũ hồi cấp ba.

Khi ấy, anh vừa chuyển đến trường trung học số một, còn chưa quay lại nhà họ Lương.

Lúc thi tốt nghiệp trung học, bà anh đột ngột nhập viện, anh bỏ mất một môn thi để đưa bà đi viện, cuối cùng chỉ đủ điểm vào trường trung học số tám.

Không giống trung học số một toàn học sinh ưu tú, trường trung học số tám lại là trường bét bảng ở thành phố Giang, chẳng khác nào trường nghề. Học sinh ở đó có đủ kiểu, nhiều người còn thần tượng mấy kẻ giang hồ xã hội.

Vì thiếu giáo viên, hiệu trưởng Trang Thiệu Bình đành phải tự mình lên lớp, dạy đúng lớp của anh.

Trang Phù Dao hay đến tìm bố, nên qua lại rồi quen biết được Lương Hoài Tự, lúc đó là lớp trưởng.

Khi ấy có một tên đầu gấu nổi tiếng trong trường, tức giận vì cô gái anh ta thích lại viết thư tình cho Lương Hoài Tự, nên dẫn đám đàn em chặn anh trong ngõ.

Trang Phù Dao tình cờ đi ngang.

Cô ngậm cây kẹo mυ"ŧ, hô to một tiếng: “Này, mấy người có tin tôi méc bố tôi không?”

Thật ra đám học sinh kiểu đó không chắc đã sợ hiệu trưởng, biết đâu còn nổi điên lên đánh cả cô.

Nhưng cô chẳng sợ chút nào. Không những không sợ, mà còn toát ra cái vẻ ngông nghênh đầy bất cần.

Giống hệt như hôm nay vậy.

Về đến nhà, bác sĩ gia đình đến khám, kết luận giống hệt nhân viên y tế ở khu du lịch trước đó, cánh tay không có gì nghiêm trọng.

Lúc này Trang Phù Dao mới nhẹ nhõm thở phào.

Cô rửa mặt xong xuôi, nằm xuống giường, cảm giác khó chịu tạm thời bị lãng quên ban ngày lại lần nữa ập đến. Cô trở mình liên tục, lăn từ đầu giường đến cuối giường, cuối cùng uể oải ngồi dậy, mở ứng dụng đặt vé, mua vé về quê của Trình Bối Bối.

0

0

1 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.