0 chữ
Chương 5
Chương 5: Xuyên không
Đến bây giờ hai người họ còn chưa thêm WeChat của nhau, chắc xem như đã thất bại rồi. Cô cũng coi như đã hoàn thành nhiệm vụ mà không làm hỏng mối quan hệ giữa hai nhà bọn họ.
Tần Chính Lâm: “Tôi đưa cô về nhé.”
Trang Phù Dao: “Không cần đâu, tôi tự lái xe về.”
Tần Chính Lâm: “Vậy được.”
Nói xong câu này hai người lại chìm vào im lặng, Trang Phù Dao âm thầm tăng nhanh bước chân, chỉ muốn rời đi sớm nhất có thể.
Thế nhưng đôi khi cuộc đời lại hết sức drama, cô vừa đi tới đã đυ.ng phải Lương Hoài Tự, người chồng mười sáu năm trước, bây giờ đã là chồng cũ của cô.
Người này vẫn giống hệt dáng vẻ trong ký ức của cô, nhưng khí chất lại khác đi rất nhiều. Lương Hoài Tự khi còn trẻ trông rất tuấn tú, da dẻ trắng tự nhiên, có cảm xúc gì là hiện ngay trên mặt. Cô rất thích in dấu vết của mình lên xương quai xanh của anh hoặc làm những chuyện khác để chọc cho anh đỏ mặt.
Mà Lương Hoài Tự của bây giờ đang mặc một chiếc áo sơ mi công sở, trông có vẻ hiền hòa nhưng lại mang một chút vẻ lạnh lùng nhạt nhẽo, khiến người khác khó mà nhìn ra anh đang nghĩ gì.
Cách biệt mười sáu năm, có chút gượng gạo khiến Trang Phù Dao sinh ra vài phần bối rối. Cô còn chưa biết nên nói gì, Tần Chính Lâm ở bên cạnh đã xáp lại gần, giọng điệu nhiệt tình: “Sếp Lương, đã lâu không gặp.”
Tần Chính Lâm và Lương Hoài Tự không quen biết nhau, mặc dù cả hai đều làm việc tại đại học Giang Nam, nhưng Lương Hoài Tự còn có một thân phận khác ngoài trường. Đó là một ông trùm kinh doanh, có địa vị rất cao trong giới doanh nhân này.
Anh ta vốn không phải người hay nịnh bợ, trước đây gặp mặt cùng lắm cũng chỉ gật đầu. Sở dĩ hôm nay hành động như vậy, chẳng qua là muốn khoe khoang mối quan hệ của mình trước mặt Trang Phù Dao mà thôi.
Anh ta sợ đối phương không nhớ mình nên gợi ý: “Chúng ta đã cùng tham gia dự án viện trợ Tây Tạng, khi đó tôi là thành viên trong nhóm của anh.”
Lương Hoài Tự đã hiểu ra tình hình hiện tại, ánh mắt di chuyển khỏi Trang Phù Dao không một chút lộ liệu, sau đó khách sáo đáp lời: “Có ấn tượng, giáo sư Tần phải không?”
Tần Chính Lâm là cháu trai của bạn ông nội cô, nên bà Quý đã dặn dò cô đừng làm người ta khó xử. Thế nên bữa cơm hôm nay kéo dài bao lâu là cô phải nín nhịn bấy lâu, đợi đến lúc ăn xong đứng dậy, cô mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Tần Chính Lâm: “Tôi đưa cô về nhé.”
Trang Phù Dao: “Không cần đâu, tôi tự lái xe về.”
Tần Chính Lâm: “Vậy được.”
Nói xong câu này hai người lại chìm vào im lặng, Trang Phù Dao âm thầm tăng nhanh bước chân, chỉ muốn rời đi sớm nhất có thể.
Thế nhưng đôi khi cuộc đời lại hết sức drama, cô vừa đi tới đã đυ.ng phải Lương Hoài Tự, người chồng mười sáu năm trước, bây giờ đã là chồng cũ của cô.
Người này vẫn giống hệt dáng vẻ trong ký ức của cô, nhưng khí chất lại khác đi rất nhiều. Lương Hoài Tự khi còn trẻ trông rất tuấn tú, da dẻ trắng tự nhiên, có cảm xúc gì là hiện ngay trên mặt. Cô rất thích in dấu vết của mình lên xương quai xanh của anh hoặc làm những chuyện khác để chọc cho anh đỏ mặt.
Cách biệt mười sáu năm, có chút gượng gạo khiến Trang Phù Dao sinh ra vài phần bối rối. Cô còn chưa biết nên nói gì, Tần Chính Lâm ở bên cạnh đã xáp lại gần, giọng điệu nhiệt tình: “Sếp Lương, đã lâu không gặp.”
Tần Chính Lâm và Lương Hoài Tự không quen biết nhau, mặc dù cả hai đều làm việc tại đại học Giang Nam, nhưng Lương Hoài Tự còn có một thân phận khác ngoài trường. Đó là một ông trùm kinh doanh, có địa vị rất cao trong giới doanh nhân này.
Anh ta vốn không phải người hay nịnh bợ, trước đây gặp mặt cùng lắm cũng chỉ gật đầu. Sở dĩ hôm nay hành động như vậy, chẳng qua là muốn khoe khoang mối quan hệ của mình trước mặt Trang Phù Dao mà thôi.
Lương Hoài Tự đã hiểu ra tình hình hiện tại, ánh mắt di chuyển khỏi Trang Phù Dao không một chút lộ liệu, sau đó khách sáo đáp lời: “Có ấn tượng, giáo sư Tần phải không?”
Tần Chính Lâm là cháu trai của bạn ông nội cô, nên bà Quý đã dặn dò cô đừng làm người ta khó xử. Thế nên bữa cơm hôm nay kéo dài bao lâu là cô phải nín nhịn bấy lâu, đợi đến lúc ăn xong đứng dậy, cô mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
0
0
5 ngày trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
