0 chữ
Chương 4
Chương 4: Xuyên không
“Ông Tần nào cơ?”
“Còn ông nào nữa? Chính là cái ông bốn mươi tuổi rồi mà vẫn chưa kết hôn của khoa chúng ta ấy.”
Nói như vậy thì mọi người đều biết rồi. Trong giới giáo viên đại học có tỷ lệ kết hôn hơn chín mươi phần trăm thì người bốn mươi tuổi mà chưa kết hôn quả thực rất hiếm.
Những người có mặt đều đang làm việc tại đại học Giang Nam, dù không quen thân với Tần Chính Lâm thì ít nhiều cũng đã nghe qua những chuyện tầm phào của anh ta rồi. Những năm trước đây, có lãnh đạo trường sắp xếp cho Tần Chính Lâm và một giáo viên khoa ngữ văn đi xem mắt. Tần Chính Lâm chẳng nói chẳng rằng đưa ra một bài toán, giáo viên ngữ văn kia không trả lời được thì bị Tần Chính Lâm nói là hai người không có tiếng nói chung.
Chuyện này lan truyền ra, khiến Tần Chính Lâm bị giới giáo viên đại học Giang Nam cười nhạo một thời gian dài.
“Này! Anh nói chúng tôi biết, có phải anh ta lại ra đề toán nữa không?"
“Lần này thì không, tôi thấy ông Tần đang nói chuyện khá sôi nổi.”
“Đối phương là người như thế nào?”
“Chỉ nhìn thấy bóng lưng thôi, nhưng trông rất khí chất.” Hà Tông Khâm cười cười: “Hay là anh qua nhìn thử đi?”
“Thôi đi, tôi không dám liều cái mặt già này đâu. Nếu bị ông Tần nhìn thấy thì ngại chết.”
Mọi người cũng chỉ coi đó như câu chuyện vui cười rồi cho qua, rất nhanh sau đó đã chuyển sang chủ đề khác.
Hà Tông Khâm nhận thấy hôm nay Lương Hoài Tự có vẻ không hứng thú lắm, liền bước tới bắt chuyện: “Anh Lương, bên anh thật sự định lấy mảnh đất Nam Hằng kia à?”
Lương Hoài Tự: “Có ý định đó, nhưng bên hội đồng quản trị vẫn chưa họp.”
Những người khác hùa theo: “Nói thì nói thế, nhưng các thành viên hội đồng quản trị đều nghe lời anh mà.”
Lương Hoài Tự có chút lơ đãng nên chỉ đối đáp qua loa. Trong đầu đang nghĩ tới chuyện tối qua khi đi công tác về, dì giúp việc ở nhà nói có một cô họ Trang đến tìm anh.
Người phụ nữ họ Trang mà anh quen chỉ có vợ cũ Trang Phù Dao thôi.
Đã mấy lần anh muốn gửi tin nhắn hỏi thử, nhưng thấy cô không liên lạc lại nên anh nghĩ chắc không phải chuyện gì lớn. Anh mà còn hỏi nữa, khó tránh sẽ làm cô phiền. Cảm giác bứt rứt trong lòng không thể giải tỏa, để ý thấy có bà bầu ở đó nên liền đứng dậy: “Tôi ra ngoài hút điếu thuốc.”
…
Sau khi nói xong chủ đề về con cái, rõ ràng Tần Chính Lâm ít nói hơn trước đó rất nhiều.
“Còn ông nào nữa? Chính là cái ông bốn mươi tuổi rồi mà vẫn chưa kết hôn của khoa chúng ta ấy.”
Nói như vậy thì mọi người đều biết rồi. Trong giới giáo viên đại học có tỷ lệ kết hôn hơn chín mươi phần trăm thì người bốn mươi tuổi mà chưa kết hôn quả thực rất hiếm.
Những người có mặt đều đang làm việc tại đại học Giang Nam, dù không quen thân với Tần Chính Lâm thì ít nhiều cũng đã nghe qua những chuyện tầm phào của anh ta rồi. Những năm trước đây, có lãnh đạo trường sắp xếp cho Tần Chính Lâm và một giáo viên khoa ngữ văn đi xem mắt. Tần Chính Lâm chẳng nói chẳng rằng đưa ra một bài toán, giáo viên ngữ văn kia không trả lời được thì bị Tần Chính Lâm nói là hai người không có tiếng nói chung.
Chuyện này lan truyền ra, khiến Tần Chính Lâm bị giới giáo viên đại học Giang Nam cười nhạo một thời gian dài.
“Lần này thì không, tôi thấy ông Tần đang nói chuyện khá sôi nổi.”
“Đối phương là người như thế nào?”
“Chỉ nhìn thấy bóng lưng thôi, nhưng trông rất khí chất.” Hà Tông Khâm cười cười: “Hay là anh qua nhìn thử đi?”
“Thôi đi, tôi không dám liều cái mặt già này đâu. Nếu bị ông Tần nhìn thấy thì ngại chết.”
Mọi người cũng chỉ coi đó như câu chuyện vui cười rồi cho qua, rất nhanh sau đó đã chuyển sang chủ đề khác.
Hà Tông Khâm nhận thấy hôm nay Lương Hoài Tự có vẻ không hứng thú lắm, liền bước tới bắt chuyện: “Anh Lương, bên anh thật sự định lấy mảnh đất Nam Hằng kia à?”
Lương Hoài Tự: “Có ý định đó, nhưng bên hội đồng quản trị vẫn chưa họp.”
Những người khác hùa theo: “Nói thì nói thế, nhưng các thành viên hội đồng quản trị đều nghe lời anh mà.”
Người phụ nữ họ Trang mà anh quen chỉ có vợ cũ Trang Phù Dao thôi.
Đã mấy lần anh muốn gửi tin nhắn hỏi thử, nhưng thấy cô không liên lạc lại nên anh nghĩ chắc không phải chuyện gì lớn. Anh mà còn hỏi nữa, khó tránh sẽ làm cô phiền. Cảm giác bứt rứt trong lòng không thể giải tỏa, để ý thấy có bà bầu ở đó nên liền đứng dậy: “Tôi ra ngoài hút điếu thuốc.”
…
Sau khi nói xong chủ đề về con cái, rõ ràng Tần Chính Lâm ít nói hơn trước đó rất nhiều.
0
0
1 ngày trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
