0 chữ
Chương 11
Chương 11: Chuyển nhà
Căn nhà hiện tại của cô cách phim trường điện ảnh quá xa, đi lại mất thời gian. Mà muốn thuê nhà quanh đó thì lại chưa kiếm được căn nào ưng ý.
Trong một lần nhóm ba người đi chơi, Tống Tình nghe cô than thở, bỗng hỏi: “Chồng cũ của chị có nhà ở khu đó không?”
“Nhà anh ấy đang ở cũng gần phim trường điện ảnh.”
“Vậy chị thuê nhà anh ấy đi.”
“Không tiện lắm…” Lời vừa thốt ra, Trang Phù Dao lập tức ngộ ra.
Không tiện cái gì chứ? Mình có phải ở chùa đâu, trả tiền thuê đàng hoàng, còn gì hợp lý hơn nữa?
Vừa hay có thể giải quyết chuyện chỗ ở, lại còn có cơ hội “kề vai sát cánh” với Lương Hoài Tự. Ngày nào cũng gặp nhau, không chừng còn có cơ hội “nối lại tình xưa”!
Cô lập tức gọi cho Lương Hoài Tự.
Anh im lặng suy nghĩ một lát.
Trang Phù Dao muốn thuê nhà của anh, chắc chắn anh không nỡ từ chối, chỉ là…
“Ở thành phố Giang, chỉ có nhà ở Bác Nhã Loan là gần phim trường điện ảnh, nhưng chỗ đó hiện tại anh cũng đang ở.”
“Em chỉ cần một phòng thôi, trả gấp đôi tiền thuê, tuyệt đối không làm phiền anh.” Trang Phù Dao tưởng anh không đồng ý, bèn trách: “Sao bây giờ anh lại nhỏ nhen vậy chứ?”
Lúc cô gọi điện đến, Lương Hoài Tự vừa đến phòng họp. Trước mặt là một bàn đầy người đang chờ anh cùng thảo luận về dự án đấu thầu trị giá hàng chục tỷ, thế mà trong điện thoại anh lại bị vợ cũ mắng là keo kiệt.
Lương Hoài Tự bất đắc dĩ nhíu mày: “Anh không có ý đó.”
Chỉ cần nói chuyện với anh, Trang Phù Dao liền vô thức quay về trạng thái của quá khứ, lúc này đã hơi nổi giận.
“Vậy ý anh là gì? Không muốn cho em thuê nhà? Hay là cảm thấy em ảnh hưởng đến anh?”
Lương Hoài Tự đã lâu lắm rồi không nghe cô nổi giận với mình, cảm giác như có chút quen thuộc mà xa vời: “Không có gì cả. Nếu em thấy ở Bác Nhã Loan tiện thì có thể chuyển đến bất cứ lúc nào.”
Trang Phù Dao lạnh lùng đáp: “Ồ.”
Lương Hoài Tự còn định nói thêm điều gì đó, bên kia đã “tút” một tiếng, cúp máy luôn rồi.
…
Mục đích đã đạt được, Trang Phù Dao tiếp tục đi dạo phố với hội chị em.
Ba người sánh vai nhau trên đường, mỗi người một phong cách khác biệt rõ rệt. Tống Tình theo phong cách Melade, Thư Nhuận là kiểu tiểu thư ngọt ngào, còn Trang Phù Dao thì mặc một bộ đồ lấy đại trong tủ, so với hai người kia thì trông giống quý bà sang chảnh hơn hẳn.
Thực ra cô không quá thích kiểu ăn mặc này, nên nhân lúc hôm nay mọi người đều rảnh, cô tranh thủ đi mua mấy bộ quần áo mới.
Mua xong, lúc đi ngang qua cửa hàng mỹ phẩm, Thư Nhuận nhìn chằm chằm Trang Phù Dao một hồi.
Trang Phù Dao cười: “Nhìn gì thế?”
Thư Nhuận nói: “Chị ơi, trước giờ em cứ tưởng chị trang điểm kỹ lắm, hôm nay nhìn kỹ mới phát hiện ra chị chỉ đánh mỗi son môi.”
Tống Tình cũng ghé lại xem: “Nếu không nói ra thì em cũng chẳng nhận ra đâu, lại là một ngày ganh tị với người có gương mặt sắc sảo.”
Nhân viên bán hàng đứng gần nghe được câu chuyện của họ, rất nhạy bén tiến tới chào hàng: “Chào cô, hiện bên tôi đang có chương trình khuyến mãi, chỉ cần mua hàng là được trải nghiệm miễn phí một lần trang điểm cá nhân hoá theo phong cách riêng đó ạ.”
Tống Tình và Thư Nhuận đều muốn xem Trang Phù Dao trang điểm đậm sẽ thế nào, liền nài nỉ: “Thử một lần đi mà chị!”
Trong một lần nhóm ba người đi chơi, Tống Tình nghe cô than thở, bỗng hỏi: “Chồng cũ của chị có nhà ở khu đó không?”
“Nhà anh ấy đang ở cũng gần phim trường điện ảnh.”
“Vậy chị thuê nhà anh ấy đi.”
“Không tiện lắm…” Lời vừa thốt ra, Trang Phù Dao lập tức ngộ ra.
Không tiện cái gì chứ? Mình có phải ở chùa đâu, trả tiền thuê đàng hoàng, còn gì hợp lý hơn nữa?
Vừa hay có thể giải quyết chuyện chỗ ở, lại còn có cơ hội “kề vai sát cánh” với Lương Hoài Tự. Ngày nào cũng gặp nhau, không chừng còn có cơ hội “nối lại tình xưa”!
Cô lập tức gọi cho Lương Hoài Tự.
Anh im lặng suy nghĩ một lát.
Trang Phù Dao muốn thuê nhà của anh, chắc chắn anh không nỡ từ chối, chỉ là…
“Em chỉ cần một phòng thôi, trả gấp đôi tiền thuê, tuyệt đối không làm phiền anh.” Trang Phù Dao tưởng anh không đồng ý, bèn trách: “Sao bây giờ anh lại nhỏ nhen vậy chứ?”
Lúc cô gọi điện đến, Lương Hoài Tự vừa đến phòng họp. Trước mặt là một bàn đầy người đang chờ anh cùng thảo luận về dự án đấu thầu trị giá hàng chục tỷ, thế mà trong điện thoại anh lại bị vợ cũ mắng là keo kiệt.
Lương Hoài Tự bất đắc dĩ nhíu mày: “Anh không có ý đó.”
Chỉ cần nói chuyện với anh, Trang Phù Dao liền vô thức quay về trạng thái của quá khứ, lúc này đã hơi nổi giận.
“Vậy ý anh là gì? Không muốn cho em thuê nhà? Hay là cảm thấy em ảnh hưởng đến anh?”
Trang Phù Dao lạnh lùng đáp: “Ồ.”
Lương Hoài Tự còn định nói thêm điều gì đó, bên kia đã “tút” một tiếng, cúp máy luôn rồi.
…
Mục đích đã đạt được, Trang Phù Dao tiếp tục đi dạo phố với hội chị em.
Ba người sánh vai nhau trên đường, mỗi người một phong cách khác biệt rõ rệt. Tống Tình theo phong cách Melade, Thư Nhuận là kiểu tiểu thư ngọt ngào, còn Trang Phù Dao thì mặc một bộ đồ lấy đại trong tủ, so với hai người kia thì trông giống quý bà sang chảnh hơn hẳn.
Thực ra cô không quá thích kiểu ăn mặc này, nên nhân lúc hôm nay mọi người đều rảnh, cô tranh thủ đi mua mấy bộ quần áo mới.
Trang Phù Dao cười: “Nhìn gì thế?”
Thư Nhuận nói: “Chị ơi, trước giờ em cứ tưởng chị trang điểm kỹ lắm, hôm nay nhìn kỹ mới phát hiện ra chị chỉ đánh mỗi son môi.”
Tống Tình cũng ghé lại xem: “Nếu không nói ra thì em cũng chẳng nhận ra đâu, lại là một ngày ganh tị với người có gương mặt sắc sảo.”
Nhân viên bán hàng đứng gần nghe được câu chuyện của họ, rất nhạy bén tiến tới chào hàng: “Chào cô, hiện bên tôi đang có chương trình khuyến mãi, chỉ cần mua hàng là được trải nghiệm miễn phí một lần trang điểm cá nhân hoá theo phong cách riêng đó ạ.”
Tống Tình và Thư Nhuận đều muốn xem Trang Phù Dao trang điểm đậm sẽ thế nào, liền nài nỉ: “Thử một lần đi mà chị!”
0
0
5 ngày trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
