0 chữ
Chương 110
Chương 117: Siêu sao đại nhân, tránh xa một chút (67)
Cô ấn nút nghe điện thoại, nhân lúc không ai chú ý liền nhét điện thoại xuống dưới gối tựa.
“Tần La, có phải cô đã đắc tội với ai rồi phải không?”
Giọng nói của cô tựa như đang đùa cợt. Tần La nghe xong chợt sững người: “Sao tự nhiên cô lại hỏi vậy?”
Tuyên Vân Chi nhìn bộ dáng mờ mịt của cô ấy mà chỉ biết thở dài, chống tay lên trán: “Chẳng lẽ cô không thấy khác lạ khi bước lên xe à? Ngoài tài xế ra thì trong xe còn hai người nữa đấy.”
Cô vừa dứt lời, phía sau liền xuất hiện một cú đánh bất ngờ. Nhờ thân thủ lanh lẹ mà Tuyên Vân Chi nhanh chóng xoay người giữ chặt cổ tay kẻ tấn công. Một tiếng “răng rắc” cùng tiếng rêи ɾỉ khẽ vang lên.
Cô ngẩng đầu nhìn tên vừa ra tay.
Làn da ngăm đen, thân hình cao lớn, tuy không biết tên nhưng cô đã từng gặp qua, chính là kẻ ở bãi đỗ xe ngầm hôm đó.
Cô nhếch môi cười lạnh: “Chó săn của Tư Đồ Mục hả?”
Cùng lúc đó, chiếc xe thương vụ vốn đang chạy chậm rãi đột nhiên tăng tốc.
“Đừng nhúc nhích.”
Một giọng nói thô lỗ vang lên rồi có một bàn tay siết chặt lấy cổ Tần La. Người đàn ông đeo kính có ánh mắt sắc lạnh như dao đang nhìn chằm chằm vào cô không rời.
Tuyên Vân Chi nhướng mày nhìn gã rồi mới thu tay về, giọng điệu bình thản vang lên: “Tư Đồ Mục sai các người tới?”
Tên cao lớn da ngăm hừ lạnh một tiếng: “Tưởng phải tốn công mới bắt được hai kẻ đầu sỏ các cô, không ngờ các cô lại tự dâng mình đến cửa.”
Tuyên Vân Chi bật cười khinh miệt: “Đầu sỏ gây rối? Kết bè kéo cánh rồi nhận hối lộ không phải là việc do các anh tự làm à? Liên quan gì đến tôi?”
Trùng hợp thay, hai người này chính là hai tên trong PPT mà Tần La công bố hôm nọ: Triệu Khoan có thân hình cao lớn, làn da ngăm đen và Lý Mặc có đôi mắt lộ rõ vẻ xảo trá.
Triệu Khoan vừa nghe tới đây liền nổi giận, mặt đỏ tía tai: “Mẹ nó còn dám cãi?”
Có vẻ như vì đã bị tước quân phục, mọi uất ức trong lòng y đều bùng lên thành ác ý.
Lý Mặc lên tiếng ngăn lại: “Triệu Khoan! Anh Mục vẫn còn đang đợi chúng ta.”
Rồi gã quay sang Tuyên Vân Chi: “Tốt nhất là cô nên ngoan ngoãn đi, nếu không bạn cô sẽ chết đó.”
Nói rồi gã bắt đầu siết mạnh cổ Tần La, sắc mặt cô ấy tái mét, hai mắt dần mờ đi, không thể thốt lên lời nào.
Tuyên Vân Chi nhìn Tần La một cái rồi thản nhiên ngồi xuống chỗ cũ, cất giọng lạnh nhạt: “Đừng động vào cô ấy, tôi sẽ phối hợp với các người.”
Nếu chỉ có một mình, cô có thể trốn thoát dễ dàng.
Nếu không phải vì hệ thống giao nhiệm vụ, có lẽ cô đã bỏ mặc Tần La mà rời đi từ lâu rồi.
Nhưng cô không làm được.
Tần La là một người phụ nữ tay yếu chân mềm.
Tuyên Vân Chi không phản kháng như thể đã hoàn toàn buông xuôi, phó mặc cho số phận.
Triệu Khoan thấy vậy bèn nắm chặt tay, giáng xuống một nhát vào cổ Tuyên Vân Chi.
Vì cô đã từng trà trộn trong giới lính đánh thuê bao nhiêu năm, kinh nghiệm đầy mình, khi cú đánh giáng xuống, cô hơi lệch đầu, giả vờ như đã ngất xỉu. Do ở trong xe nên động tác không quá rõ ràng, đến Triệu Khoan cũng không nhận ra mình ra tay thất bại. Dù Tuyên Vân Chi chưa hôn mê cũng không bị ai phát hiện.
Ngay sau đó, Tần La cũng bị đánh một chưởng bất tỉnh.
Cùng lúc đó, trong đầu Tuyên Vân Chi vang lên tiếng thông báo của hệ thống 001:
[Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ phân nhánh. Ký chủ đã nhận được Không gian thành miễn phí, ký chủ muốn mở ra luôn không?”
“... Mở đi.”
“Không gian thành đang mở... 3, 2, 1... Đã mở thành công. Vì ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc nên ký chủ được thưởng 1000 Không gian tệ.”
Sau đó, Tuyên Vân Chi chợt phát hiện trang web trong đầu mình đã thay đổi giao diện.
Bên dưới mục [Giá trị may mắn của ký chủ: 5] xuất hiện thêm một dòng chữ đỏ: [1000 Không gian tệ].
Tuyên Vân Chi nhìn chăm chú, vẻ mặt tràn ngập sự nghi hoặc.
“Tần La, có phải cô đã đắc tội với ai rồi phải không?”
Giọng nói của cô tựa như đang đùa cợt. Tần La nghe xong chợt sững người: “Sao tự nhiên cô lại hỏi vậy?”
Tuyên Vân Chi nhìn bộ dáng mờ mịt của cô ấy mà chỉ biết thở dài, chống tay lên trán: “Chẳng lẽ cô không thấy khác lạ khi bước lên xe à? Ngoài tài xế ra thì trong xe còn hai người nữa đấy.”
Cô vừa dứt lời, phía sau liền xuất hiện một cú đánh bất ngờ. Nhờ thân thủ lanh lẹ mà Tuyên Vân Chi nhanh chóng xoay người giữ chặt cổ tay kẻ tấn công. Một tiếng “răng rắc” cùng tiếng rêи ɾỉ khẽ vang lên.
Cô ngẩng đầu nhìn tên vừa ra tay.
Làn da ngăm đen, thân hình cao lớn, tuy không biết tên nhưng cô đã từng gặp qua, chính là kẻ ở bãi đỗ xe ngầm hôm đó.
Cùng lúc đó, chiếc xe thương vụ vốn đang chạy chậm rãi đột nhiên tăng tốc.
“Đừng nhúc nhích.”
Một giọng nói thô lỗ vang lên rồi có một bàn tay siết chặt lấy cổ Tần La. Người đàn ông đeo kính có ánh mắt sắc lạnh như dao đang nhìn chằm chằm vào cô không rời.
Tuyên Vân Chi nhướng mày nhìn gã rồi mới thu tay về, giọng điệu bình thản vang lên: “Tư Đồ Mục sai các người tới?”
Tên cao lớn da ngăm hừ lạnh một tiếng: “Tưởng phải tốn công mới bắt được hai kẻ đầu sỏ các cô, không ngờ các cô lại tự dâng mình đến cửa.”
Tuyên Vân Chi bật cười khinh miệt: “Đầu sỏ gây rối? Kết bè kéo cánh rồi nhận hối lộ không phải là việc do các anh tự làm à? Liên quan gì đến tôi?”
Trùng hợp thay, hai người này chính là hai tên trong PPT mà Tần La công bố hôm nọ: Triệu Khoan có thân hình cao lớn, làn da ngăm đen và Lý Mặc có đôi mắt lộ rõ vẻ xảo trá.
Có vẻ như vì đã bị tước quân phục, mọi uất ức trong lòng y đều bùng lên thành ác ý.
Lý Mặc lên tiếng ngăn lại: “Triệu Khoan! Anh Mục vẫn còn đang đợi chúng ta.”
Rồi gã quay sang Tuyên Vân Chi: “Tốt nhất là cô nên ngoan ngoãn đi, nếu không bạn cô sẽ chết đó.”
Nói rồi gã bắt đầu siết mạnh cổ Tần La, sắc mặt cô ấy tái mét, hai mắt dần mờ đi, không thể thốt lên lời nào.
Tuyên Vân Chi nhìn Tần La một cái rồi thản nhiên ngồi xuống chỗ cũ, cất giọng lạnh nhạt: “Đừng động vào cô ấy, tôi sẽ phối hợp với các người.”
Nếu chỉ có một mình, cô có thể trốn thoát dễ dàng.
Nếu không phải vì hệ thống giao nhiệm vụ, có lẽ cô đã bỏ mặc Tần La mà rời đi từ lâu rồi.
Nhưng cô không làm được.
Tuyên Vân Chi không phản kháng như thể đã hoàn toàn buông xuôi, phó mặc cho số phận.
Triệu Khoan thấy vậy bèn nắm chặt tay, giáng xuống một nhát vào cổ Tuyên Vân Chi.
Vì cô đã từng trà trộn trong giới lính đánh thuê bao nhiêu năm, kinh nghiệm đầy mình, khi cú đánh giáng xuống, cô hơi lệch đầu, giả vờ như đã ngất xỉu. Do ở trong xe nên động tác không quá rõ ràng, đến Triệu Khoan cũng không nhận ra mình ra tay thất bại. Dù Tuyên Vân Chi chưa hôn mê cũng không bị ai phát hiện.
Ngay sau đó, Tần La cũng bị đánh một chưởng bất tỉnh.
Cùng lúc đó, trong đầu Tuyên Vân Chi vang lên tiếng thông báo của hệ thống 001:
[Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ phân nhánh. Ký chủ đã nhận được Không gian thành miễn phí, ký chủ muốn mở ra luôn không?”
“... Mở đi.”
“Không gian thành đang mở... 3, 2, 1... Đã mở thành công. Vì ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc nên ký chủ được thưởng 1000 Không gian tệ.”
Sau đó, Tuyên Vân Chi chợt phát hiện trang web trong đầu mình đã thay đổi giao diện.
Bên dưới mục [Giá trị may mắn của ký chủ: 5] xuất hiện thêm một dòng chữ đỏ: [1000 Không gian tệ].
Tuyên Vân Chi nhìn chăm chú, vẻ mặt tràn ngập sự nghi hoặc.
1
0
2 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
