TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 7
Cứu Viện Đến

Trong phòng khách hết thảy đều bình thường.

Chẳng qua, Cố Phỉ đứng giữa phòng khách thần sắc có chút vi diệu.

Cô và Lâm Lãng nhìn nhau vài giây.

Ánh mắt của Lâm Lãng vẫn luôn bình tĩnh.

Cô sắp xếp lời nói một chút, mới nói:

"Tôi vừa nhận được một tin tức, chính phủ đã cử đội cứu viện đến."

"Nga?"

Lâm Lãng cũng hơi sửng sốt.

"Thật sao?"

Kinh ngạc sao? Thực ra, không ngạc nhiên đến thế.

Hắn chỉ tò mò một chút, trong tình huống này, chính phủ có thể tổ chức cứu viện như thế nào?

Phái người đến người đứa vật tư sao? Nếu như vậy thì sẽ có rủi ro cực kỳ cao!

Dù sao thì bên ngoài bây giờ đã xuất hiện quái vật...

Lâm Lãng tỉnh táo lại, phát hiện sắc mặt của Cố Phi có chút cổ quái.

Hắn hơi suy tư một chút, trong nháy mắt liền hiểu ra điều gì đó.

Lâm Lãng chỉ bình tĩnh hỏi:

"Có phải em cảm thấy bị thua thiệt?"

"Rõ ràng em chỉ cần cầm cự thêm một đêm nữa là được cứu rồi."

"Kết quả cuối cùng, lại bị một người đàn ông xa lạ chiếm tiện nghi?"

Điều đó hắn cũng có thể hiểu được.

Điều này giống như khi bạn vừa đặt mua một món đồ quần áo trực tuyến, và ngay giây tiếp theo, món đồ đó được giảm giá và cửa hàng từ chối hoàn lại số tiền chênh lệch!

Thật là mất mát!

Mất mát lớn quá!

Thậm chí có thể đau buồn đến mức ăn không ngon trong mấy ngày tới!

Nghe vậy, Cố Phỉ im lặng, tựa hồ ngầm chấp thuận lời anh nói.

Nhìn thấy cô như vậy, Lâm Lãng nhún vai, thản nhiên nói:

"Nếu em không muốn ở lại đây thì có thể rời đi, tôi không có ý kiến."

"Tôi thậm chí có thể gửi cho em một ít vật tư, đảm bảo em không chết đói trong thời gian ngắn."

Dù sao thì hắn và cô cũng đã trói buộc với nhau rồi.

Bất kể Cố Phỉ đi đâu, cô cũng có thể hoàn trả lại vật tư cho Lâm Lãng.

Ngược lại, việc ép buộc một người không chung thành ở bên mình sẽ gây ra nhiều rủi ro hơn.

Chẳng qua là.

Lâm Lãng có thể đoán trước được rằng lần cứu trợ đầu tiên này có thể không thành công.

Dù là có thành công thật, thì nó cũng chỉ là tạm thời.

Việc cung cấp vật tư chỉ có thể giúp những người này cầm cự được lâu hơn, nhưng không thể giải quyết được vấn đề cơ bản.

Những mối nguy do sương máu mang tới chắc chắn sẽ tiếp tục trở nên tồi tệ hơn.

Cho đến khi mọi chuyện hoàn toàn mất kiểm soát, ngay cả chính phủ cũng không thể làm gì được!

Đến lúc đó, mọi thứ sẽ trở về điểm xuất phát.

Vật tư vẫn còn thiếu hụt.

Với nguồn tài nguyên dồi dào của mình, Lâm Lãng vẫn có thể hấp dẫn được lượng lớn những cô gái có phẩm chất cao!

Nhưng hắn có một nguyên tắc, một khi đã không chung thành thì không cần thiết giữ lại nữa!

Nếu lần này Cố Phỉ quyết định rời đi, bất kể sau này cô ấy sống thế nào, Lâm Lãng cũng sẽ không bao giờ thu nhận cô nữa!

Hắn sẽ không bởi vì một đêm quan hệ với cô, mà sẽ sinh ra trách nhiệm với cô .

Không khí chỉ yên lặng trong chốc lát.

Cố Phỉ bình tĩnh nói:

"Em đã là người của anh rồi."

Sau đó cô ngồi lại xuống ghế sofa.

Một đôi chân dài bắt chéo, trắng đến phát sáng.

Trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay.

Lâm Lãng không khỏi mỉm cười.

Một người phụ nữ xinh đẹp với tính cách kiên định như vậy, có phải là hình tượng lý tưởng của hắn hay không? Liền hỏi hắn có động tâm hay không?

Động tâm cái rắm!

Cũng không còn là đứa trẻ ba tuổi nữa rồi.

Thẩm Sở Sở đã dạy cho hắn một bài học. Trong thế giới người lớn, nhiều mong muốn như vậy đến từ đâu?

Tất cả đều là vì lợi ích!

Cố Phỉ là một người phụ nữ thông minh.

Cô cũng nghĩ đến những khả năng mà Lâm Lãng đã nghĩ tới.

Vật tư là chìa khóa để sống sót trong ngày tận thế.

Và Lâm Lãng chính là kho tàng vật tư vô tận!

Hắn nơi này có bao nhiêu vật tư? Không ai biết rõ.

Điều duy nhất chắc chắn là nó thực sự rất lớn!

Việc mua một lượng hàng dự trữ khẩn cấp không xác định là một rủi ro rất lớn.

Hay là mình nên ở lại với Lâm Lãng và tiếp tục sống cuộc sống thoải mái như vậy mà không phải lo lắng về chuyện ăn uống?

Người bình thường đều biết nên lựa chọn thế nào?

Sau đó, Cố Phỉ tiếp tục nói thêm:

"Thông báo chính thức đã được ban hành. Lần cứu hộ này là để tiếp tế vật tư, sẽ được trực thăng vận chuyển và chuyển đến các tầng cao nhất của các tòa nhà cao tầng ở Thành phố Minh Nguyệt!"

"Người dân nên chuẩn bị, đi theo nhóm và cùng nhau chống lại các cuộc tấn công có thể xảy ra của quái vật."

"Sau khi nhận được vật tư, hãy ngay lập tức trở về nhà và phân phối hợp lý cho những người dân gần đó..."

Sau khi đọc xong, cô ấy ngừng lại, quan sát phản ứng của Lâm Lãng.

"Trực thăng sao..."

Lâm Lãng khẽ nhíu mày.

Nghe có vẻ là một lựa chọn tốt.

Thực vật đã sinh trưởng vô cùng tốt, trên đường phố vốn thoáng đãng rộng rãi giờ đây lại giống như rừng rậm nguyên thủy, khiến xe tăng cũng không thể đi qua. Nhưng liệu bay trên không có an toàn không?

Trong đầu hắn không ngừng hiện lên hình ảnh con chim khổng lồ bay qua những đám mây, vượt qua tầng tầng lớp lớp sương máu...

Lúc này, trên mạng xã hội đã tràn ngập tiếng reo hò.

Lâm Lãng thản nhiên nhấp vào WeChat.

Nhìn thấy người liên lạc là Thẩm Sở Sở đã gửi cho hắn ta hàng chục tin nhắn chưa đọc.

Đều bị hắn bỏ qua không đếm xỉa.

Trong nhóm "Tiểu khu Hạnh Phúc", mọi người đều gắn thẻ hắn.

Hắn nhấp vào đó.

Giám đốc Vương, người quản lý bất động sản của khu dân cư, là người đầu tiên truyền đạt tin tức trong nhóm rằng chính phủ sắp cử người đến cứu viện.

Ông ta còn đặc biệt gắn thẻ “Lâm Bất Lãng” ở phía dưới:

"Thảm họa cuối cùng cũng sẽ qua, kẻ phản diện sẽ bị nghiêm trị!"

Rất nhiều chủ nhà cũng rất phấn khích:

"Lâm Bất Lãng nói chuyện nha!"

"Chỉ có mình anh có vật tư thôi đúng không? Giỏi lắm đúng không? Bây giờ mọi người đều đã không thiếu vật tư rồi, anh còn có thể phách lối như vậy nữa không?"

"Thật ngu xuẩn! Mày vẫn muốn dùng vật tư để đổi lấy đàn bà sao? Bây giờ mày không thể khoe khoang được nữa, đúng không? Ha ha ha!"

"Bây giờ hãy giao nộp số vật tư còn lại, có lẽ chính phủ sẽ cho anh một cơ hội sửa đổi! Nếu không, khi nhân viên chính phủ đến, anh sẽ xong đời!"

……

Bầu trời quang đãng, mưa cũng đã ngừng rơi khiến mọi người đều cảm thấy mọi thứ đã ổn rồi.

Còn Lâm Lãng sẽ không vì những người này mà tức giận.

Dù sao thì sau này họ sẽ phải khóc thôi!

Hắn chỉ trả lời một cách bình thường:

"Chào buổi sáng mọi người, mọi người đã ăn sáng chưa?"

Kèm theo hình ảnh bữa sáng hôm nay.

Nhóm chát đã bùng nổ ngay lập tức!

Vô số lời chửi rủa được thốt ra không cần nghĩ!

Trước khi chiến hỏa hoàn toàn bùng nổ, Lâm Lãng đã nhanh chóng rút lui.

Nhưng hắn phát hiện tin nhắn của Thẩm Sở Sở vẫn gửi đến ngày càng nhiều.

"Người phụ nữ này thực sự là miệt mài không bỏ cuộc."

Hắn nhấp vào tin nhắn, một vài tin nhắn thoại dài sáu mươi giây mà hắn thì không có hứng thú nghe.

Cùng với vô số tin nhắn:

"Người phụ nữ đó là ai? Lập tức đem cô ta đuổi ra khỏi đấy ngay! Tất cả những vật tư đó đều là của tôi, anh không được phép phân cho người khác!"

"Một người phụ nữ ngủ với anh chỉ vì một chút vật chất thì có thể là cái dạng mặt hàng gì? Sẽ không phải là làm cái nghề nghiệp đặc thù đó đấy chứ?"

"Lâm Lãng, anh đã xem tin tức chưa? Ha ha ha!"

"Chính phủ sẽ sớm cử đội cứu viện đến thôi, bây giờ ai thèm nhận chút vật tư nghèo nàn của anh chứ?"

"Với chút bản lĩnh kia của anh, cô ta vẫn còn muốn ở bên anh sao? Ồ! Những người như anh chỉ xứng đáng đi tìm gái mại dâm thôi!"

...

Người phụ nữ này không phải bị tâm thần phân liệt sao?

Một hồi tiện nhân một hồi bình thường hoán đổi thật lưu loát!

Lâm Lãng chỉ trả lời một câu:

"Cô so với điếm còn rẻ hơn."

Một lúc sau, có mấy tin nhắn thoại dài sáu mươi giây gửi đến.

Trong căn hộ cho thuê giá rẻ của Thẩm Sở Sở.

"Những ngày tháng khó khăn cuối cùng cũng kết thúc!"

Thẩm Lăng Thiên ngủ trên ghế sofa, vừa chơi game vừa chửi thề.

"Mấy ngày này vận khí thật kém. Khốn kiếp, lão tử đã mất vài sao rồi!"

Mẹ Thẩm cũng ngồi một bên soi gương một bên oán trách:

"Còn không phải sao? Lại qua mấy năm, haiz, chúng ta phụ nữ a, mặt mũi này chính là mang nga!"

Lại nghiêng đầu đối với Thẩm Sở Sở nói:

"Sở Sở a! Mặc dù chính phủ sẽ lập tức mang vật tư tới, nhưng mẹ phỏng đoán bên trong đó hoàn toàn không có đồ trang điểm! Những người thô thiển kia sẽ không có tâm tư tinh tế như thế đâu."

"Sở Sở, con đi nói với Lâm Lãng một tiếng, tổ yến này cậu ta vẫn là phải mang đến. Dám không mang đến, sính lễ phải đòi cậu ta thêm mấy trăm ngàn nữa mới được!"

Thẩm Lăng Thiên cũng nói:

"Đúng vậy đó chị! Rõ ràng nói sẽ đưa tới vật tư, anh ta như thế nào còn không đưa tới chứ?"

Thẩm Sở Sở mặt mày ngạo kiều:

"Lâm Lãng cái tên đó đừng có nhắc tới anh ta nữa, cho là tư tàng được chút vật tư, là có thể làm hoàng đế trong thời mạt thế sao?"

"Bây giờ chúng ta cũng không thiếu chút vật tư này, anh ta chỉ như là một con chó nghèo khổ mà thôi!"

"Lúc này, chỉ cần cho anh ta một chút hy vọng nho nhỏ, còn sợ anh ta không nghe lời sao?"

Mẹ Thẩm vui tươi hớn hở nói:

"Không sai! Không sai! Đàn ông a, chính là phải chơi đùa trong lòng bàn tay như vậy!"

"Con cũng không cần sớm từ bỏ cậu ta như vậy, cậu ta vẫn còn không ít tiền gửi trong ngân hàng đấy! Không có năm trăm ngàn thì ít cũng phải hai,ba trăm ngàn lận đó!"

"Con để cho cậu ta mua cho Tiểu Thiên một chiếc xe hơi đi! Tiểu Thiên sau này đi làm, kiếm vợ cũng thuận tiện hơn rất nhiều!"

"Chờ Tiểu Thiên câu được một thiên kim nhà giàu rồi, chúng ta sau này liền có thể hưởng phúc rồi! Ha ha ha!"

Thẩm Lăng Thiên cũng thật cao hứng. Gãi gãi mái tóc thưa thớt của mình. Hắc hắc cười, khiến cho đống thịt trên ba trăm cân trên người anh ta run lên từng đợt.

Ầm ầm ầm....

Trên bầu trời, từ xa chuyền đến từng trận tiếng vang lại gần.

Thẩm Sở Sở ánh mắt sáng lên, ngón tay chỉ ra ngoài cửa sổ kích động nói:

" Là trực thăng, cứu viện mang vật tư tới rồi!"

31

0

5 tháng trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.