TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 6
Mạt Thế: Hệ Thống Hoàn Trả Vật Tư

"Lại đây."

Giọng điệu của Lâm Lãng bình tĩnh, nhưng ẩn chứa một tia mệnh lệnh không thể nghi ngờ.

Tim Cố Phỉ đập thình thịch, nhưng cô vẫn bước từng bước tới gần.

Không cần phải đợi Lâm Lãng lên tiếng thêm.

Cô ấy tự nhiên biết mình nên làm gì bây giờ.

...

Sáng hôm sau.

Trong phòng ngủ.

Cố Phỉ không khỏi đỏ mặt khi nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra đêm qua.

Dường như tối qua trong suốt quá trình cô ấy cũng không hoàn toàn là bị động và đến điểm mấu chốt cô ngược lại còn chủ động hùa theo?

Nhưng cô không dám cẩn thận nhớ lại toàn bộ quá trình nữa.

Bởi vì quả thật quá ngượng ngùng rồi!

"Em tỉnh rồi à?"

Lúc này, Lâm Lãng từ bên ngoài bước vào chào hỏi.

Hắn đã rời giường từ sớm.

Với tình trạng thể chất hiện tại của hắn, trận chiến đêm qua đối với hắn cũng không tiêu tốn bao nhiêu thể lực.

"Ừ."

Cố Phỉ đáp lời, vô thức dịch ra gần mép giường tìm quần áo của mình, nhưng không tìm thấy.

Đúng rồi!

Tối qua một món cũng không còn, cô đã cởi hết chúng ở phòng khách rồi!

Cô nhất thời lúng túng.

Để lại không khỏa thân trước mắt người khác, cô chỉ có thể nhờ Lâm Lãng giúp đỡ:

"Quần áo của tôi để trong phòng khách."

Nhưng Lâm Lãng lại nói:

"Quần áo của em bẩn rồi, mặc quần áo của tôi trước đi."

Sau đó , anh ấy quay trở lại phòng khách.

Cố Phỉ không còn do dự nữa.

Cô bò ra khỏi giường, tìm một chiếc áo sơ mi ngắn tay trong tủ quần áo gần đó và nhanh chóng mặc vào người.

Chiếc áo sơ mi ngắn tay rộng thùng thình chỉ che được đùi của cô ấy.

Chỉ còn lại một đôi chân thon dài, trắng trẻo rất gây thương nhớ.

Sau đó.

Cô đi chân trần trên mặt đất, tay vịn tường bước những bước khó khăn đi về phía phòng khách.

Trong phòng khách tràn ngập mùi thơm nồng nàn của sữa bò.

Cố Phỉ đã đói từ lâu, tối qua đã tiêu hao rất nhiều thể lực.

Nếu Lâm Lãng không cho cô một thanh sô cô la, sáng nay có lẽ cô sẽ không còn nhìn thấy ánh mặt trời.

Khi ngửi thấy mùi sữa, ánh mắt cô ấy lập tức sáng lên nhìn quanh bốn phía.

Chỉ thấy trên bàn ăn.

Một phần bánh sandwich, một cốc sữa và một quả táo.

Cô ấy đã bị choáng váng.

Đã bao lâu rồi cô mới được ăn một bữa sáng ngon như thế này?

Chỉ mới qua bảy ngày thôi sao?

Nhưng tại sao lại có cảm giác như đã là qua nửa thế kỷ rồi?

Lâm Lãng ngồi trên ghế máy tính trong phòng làm việc, vẫn một mình xem video, lạnh nhạt nói:

"Ăn đi. Chỉ cần em ngoan ngoãn, từ giờ trở đi tôi sẽ lo hết mọi nhu cầu hằng ngày của em."

Câu nói nhẹ nhàng này khiến Cố Phỉ cảm thấy choáng váng trong giây lát.

Người đàn ông tên là Lâm Lãng này.

Thật ra thì, còn rất dịu dàng.

...

[Cố Phỉ ăn một phần sandwich, hoàn trả 300 phần, đã thu vào trong không gian ký chủ]

[Cố Phỉ uống một hộp sữa tươi, hoàn trả 300 hộp, đã thu vào trong không gian ký chủ]

[Cố Phỉ ăn một quả táo, hoàn trả 300 quả, đã thu vào trong không gian ký chủ]

Lâm Lãng có chút kinh ngạc:

"Sao lại là 300 lần? Trước đó không phải dự đoán là 200 sao?"

Hắn ta kiểm tra thông tin của Cố Phỉ:

[Cố Phỉ]

[Ngoại hình: 9 điểm]

[Số lần quan hệ: 3 lần]

[ Lòng trung thành: 15%]

[Tỷ lệ hoàn trả: 300]

Nga!

Thì ra là vì lòng trung thành đã tăng lên!

Như vậy nói cách khác là, cô bé nhỏ này đã dần dần tin nhiệm hắn rồi sao?

Tại sao? Mới chỉ có một đêm thôi.

Chẳng lẽ là vì đêm qua hắn quá cường hãn, đã hoàn toàn chinh phục được cô rồi?

Lâm Lãng nhẹ cười.

Không tệ!

Cứ như vậy, sẽ không còn sợ thiếu hụt nguồn cung nữa.

Huống chi!

Sau khi trói buộc với Cố Phỉ, thân thể của hắn cũng trải qua lần cường hóa thứ hai!

Hình dáng cơ thể không có nhiều thay đổi, nhưng cơ bắp thì khỏe hơn một chút khi chạm vào có cảm giác rắn chắc vô cùng!

Làm da tựa hồ cũng có vẻ đàn hồi hơn.

Đặc biệt là máu trong cơ thể hắn, tựa như Hoàng Hà cuồn cuộn dâng trào, gào thét không ngừng! Để kiểm chứng thực lực của mình, hắn lấy một chai rượu từ trong không gian ra, hơi dùng lực.

Khoảnh khắc tiếp theo!

Bùm!

Chai rượu bị hắn bóp nát bằng tay không!

Rượu cùng những mảnh vỡ thủy tinh bắn ra tung tóe nhưng không thể làm da hắn bị tổn thương, chỉ để lại một vài vết đỏ mờ nhạt!

"Hí!"

Hắn ta cũng phải hít một hơi khí lạnh!

Mạnh mẽ như vậy sao!

Điều này có nghĩa là bây giờ hắn miễn nhiễm với hầu hết các loại vũ khí lạnh!

Nếu gặp phải kẻ xấu.

Chỉ cần bọn họ không phải là được huấn luyện chiến đấu chuyên nghiệp, Lâm Lãng tự tin có thể giết chết bọn họ ngay cả khi bọn họ cầm súng!

"Có chuyện gì vậy?"

Cố Phỉ cũng đã đứng ở cửa thư phòng.

Nhìn thấy vết nước và mảnh thủy tinh trên mặt đất không khỏi nhíu mày.

Lâm Lãng lập tức bình tĩnh lại, thản nhiên nói:

"Không có gì, tôi vô tình làm vỡ chai rượu."

...

"Sao em lại đi chân trần? Tránh xa một chút, cẩn thận bị mảnh vỡ cứa vào chân."

"Ừ."

Cố Phỉ nhìn xuống đôi chân trắng nõn mịn màng của mình.

Nhẹ gật đầu .

Ngay sau đó, rời khỏi phòng làm việc.

...

Lâm Lãng đi tìm chổi, quét sạch những mảnh vỡ của chai rượu rồi đổ ra ngoài cửa sổ.

Lúc này.

Nhạc chuông từ WeChat reo lên.

Lâm Lãng liếc nhìn.

Lại là Thẩm Sở Sở gọi tới.

Không chút do dự, hắn cúp máy.

Tối qua Thẩm Sở Sở đã gửi cho hắn 99+ tin nhắn WeChat.

Chỉ là hắn lúc đó một mực bận rộn làm chính sự nên không có thời gian xem cô ta làm cái trò gì.

Lúc này hắn mới mở ra xem thử:

"Lâm Lãng! Anh lại dám cúp máy của tôi sao? Hạn anh trong vòng một giờ phải mang tổ yến cùng đồ ăn đến nhận lỗi!"

"Hình ảnh"

"Anh đây là ý gì? Ăn gà rán, uống cô ca, còn thu nhận thiếu nữ, bao nuôi bao ở? Tôi không cho phép! Anh có nghe thấy không! "

"Đúng rồi! Tôi không cần sính lễ 500.000 nhân dân tệ nữa! Gửi vật tư đến đây ngay, đợi thảm họa qua đi, tôi có thể cân nhắc cưới anh."

"Tôi đồng ý tha thứ cho anh, anh còn muốn gì nữa? Anh đây là cái thái độ gì thế? Tại sao không trả lời tin nhắn!"

...

Mới sáng sớm.

Đã muốn chọc cười hắn rồi!

Đã là ngày tận thế rồi mà vẫn còn biểu diễn tiết mục này sao?

Lâm Lãng tâm trạng vô cùng tốt đáp:

"Cô cũng đăng ký nhận đồ ăn và chỗ ở miễn phí sao? Xin lỗi, cô không đủ tư cách."

Hắn còn đăng ảnh bữa sáng tinh xảo hôm nay.

Còn hết sức vô ý để lộ ra bóng người của Cố Phỉ.

Dù không hoàn toàn lộ mặt.

Nhưng vẫn có thể mơ hồ nhận ra rằng đây chắc chắn là đại mỹ nhân!

Chỉ chốc lát sau.

WeChat của Lâm Lãng lại tiếp tục reo vang không ngừng.

Hắn ngại nó quá ồn nên đã tắt tiếng.

Cứ để cho Thẩm Sở Sở bất lực và tức giận đi.

Hắn thoải mái tựa người vào ghế.

Nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cảm giác như sương máu càng nồng đậm hơn chút rồi.

Nhìn từ tầng 22, chỉ có thể thấy một số tòa nhà cao tầng ở đằng xa thấp thoáng hiện ra trong làn sương máu.

Hầu hết các tòa nhà đều bị bao phủ trong sương máu dày đặc.

Sương mù đỏ này từ đâu mà có? Liệu nó có thể khiến động vật tiến hóa và ảnh hưởng đến con người trong tương lai không?

Hắn suy tư một trận.

Khóe mắt thoáng thấy cây xương rồng trên bàn máy tính.

Cây xương rồng lớn hơn một chút trên cây một nụ nhỏ màu đỏ máu xuất hiện.

"Hửm?"

Lâm Lãng không nhịn được mà tiến lại gần.

Việc xương rồng có nụ hoa không phải là điều hiếm gặp.

Nhưng điểm mấu chốt là nụ hoa dường như được bao quanh bởi một lớp sương mù rất u ám!

Người bình thường có thể không nhận thấy điều này.

Nhưng thân thể của Lâm Lãng đã được cường hóa hai lần, giác quan cũng vượt xa người thường, cho nên mới có thể cảm nhận nhạy bén như vậy!

"Thứ này không bình thường, ai biết nó sẽ mọc ra thứ gì..."

Anh ta lập tức đưa ra kết luận.

Liệu nó có phải là một báu vật giống như “Siêu trái cây” không?

Hay là sẽ sinh ra một số sinh vật nguy hiểm?

Tỷ như một cây thực nhân hoa?

"A!"

Nhưng đúng lúc anh đang trầm tư suy nghĩ !

Liền nghe thấy tiếng kêu của Cố Phỉ phát ra từ trong phòng khách!

Lâm Lãng trong lòng cả kinh!

Sẽ không phải là quái vật xông vào đấy chứ? !

Vì vậy, hắn lập tức chạy vọt vào phòng khách.

Đứng dựa vào tường, quan sát những gì đang diễn ra trong phòng khách.

33

0

5 tháng trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.