Chương 39
Cái dạng cô gái gì sẽ thích
Cỏ dại trong tiểu khu cơ bản đều đã dọn sạch sẽ.
Các vật tư cứu trợ rải rác khắp tiểu khu đã gần như được người dân tìm lấy hết.
Nhiều loài thú biến dị cũng bị giết, một số con may mắt sống sót thì cũng trốn trong hang động tối tăm, ban ngày không dám chui ra ngoài hoạt động, chỉ có thể ra ngoài vào ban đêm.
Sẽ không uy hiếp được đến sự an toàn của người dân trong tiểu khu nữa.
Vậy nên tình huống hiện tại của tiểu khu Hạnh Phúc là, không có sương mù đỏ, không còn bị thú biến dị đe dọa tới an toàn nữa, vật tư đầy đủ!
Đây có lẽ là nơi có môi trường sống tốt nhất trên toàn cầu hiện nay!
Có người đã đăng tải toàn bộ nội dung này lên mạng và ngay lập tức thu hút được sự chú ý rộng rãi:
"Không đúng! Tại sao nơi ở của các người lại không có sương mù đỏ?"
"Nguyên lai vật tư cứu trợ là như thế sao! Lần đầu tiên tôi được nhìn thấy đấy!"
"Tôi sắp chết đói rồi, có thể hay không đem cho tôi một ít vật tư cứu trợ?"
"Mọi người cũng đã dọn sạch cỏ dại, xua đuổi thú biến dị đi rồi sao? Ôi chúa ơi! Nơi mọi người đang ở giống như thiên đường vậy!"
"Đây có phải là căn cứ sinh tồn do chính phủ xây dựng không?"
"Xin hãy cho tôi biết địa chỉ! Tôi phải đi đến nơi các bạn ở!"
"Tôi cũng muốn đi! Tôi thà chết trên đường lên thiên đường!"
...
Có khá nhiều đoạn video khoe khoang như thế này.
Tất cả đều được gửi đi bởi người dân của tiểu khu Hạnh Phúc.
Lâm Lãng không nói nên lời, họ đây là ví dụ điển hình cho việc tốt lắm quên vết sẹo đau.
Vật tư cứu trợ không phải là vô hạn.
Sẽ có ngày họ hết thức ăn.
Cỏ dại cũng sẽ không ngừng mọc lại sau khi cắt, trừ phi bọn họ thường xuyên đi xuống lầu hoạt động.
Nhưng điều này cũng có nghĩa là khả năng họ chạm trán với thú biến dị sẽ tăng lên rất nhiều...
Dĩ nhiên là.
Tất cả những điều này không liên quan gì tới Lâm Lãng cả.
Ngay cả khi sương mù đỏ quay trở lại, hay là thú biến dị vẫn sẽ mạnh lên liền mấy cấp đi chăng nữa.
Thì điều này vẫn không thể là mối đe dọa đến Lâm Lãng.
Cuối cùng, chịu thua thiệt vẫn là người dân sống trong tiểu khu.
Lâm Lãng vẫn còn ở nhà.
Mỗi ngày cùng các người đẹp vui đùa các loại trò chơi đa dạng.
Cho Tiểu Hổ ăn.
Khi không có việc gì làm, hắn chỉ cần tọa thiền và hấp thụ sương mù đỏ.
Cuộc sống trôi qua hết sức thoải mái.
Cho đến một ngày.
Có người trong nhóm lại bắt đầu phàn nàn:
"Vật tư cứu trợ đã hết rồi, có người tốt bụng nào có thể cho tôi mượn một phần hay không?"
"Của tôi cũng vậy. Ai, sớm biết như vậy, tôi đã tiết kiệm hơn rồi."
"Nhưng vật tư vốn đã không có nhiều rồi! Chỉ đủ cho một người dùng trong ba ngày thôi!"
"Đại ca! Có hội giao dịch thương mại nào không? Tôi muốn đổi hoàng kim lấy thức ăn! @Lâm Bất Lãng."
Lâm Lãng biết thời cơ đã đến, cho nên.
Lâm Bất Lãng:
"Trưa mai, tại sân bóng rổ dưới lầu của tòa nhà C, sẽ tổ chức hội chợ giao dịch vật tư."
…
Tòa nhà B, tầng 30, căn hộ 3003.
“Lâm Bất Lãng nói trưa mai, anh ta sẽ tổ chức hội chợ giao dịch vật tư tại sân bóng rổ dưới lầu của tòa nhà C.”
Đường Linh Vũ báo tin tức này cho Thẩm Sở Sở biết.
"A! Quá tốt rồi! Em có thể sớm gặp lại được Lâm Lãng rồi!"
Thẩm Sở Sở nghe vậy lập tức nhảy dựng lên, vẻ mặt tràn đầy vui mừng!
Sau đó, cô ta lại tò mò hỏi:
"Hội chợ giao dịch vật tư? Có giống với hội chợ mua sắm không?"
Đường Linh Vũ gật đầu:
"Quả thực giống vậy."
"Giống như nước, thức ăn, thuốc men, v.v., nó là loại tiền tệ phổ biến trong thời kỳ hiện giờ!"
"Anh ta có thể dùng loại tiền tệ này để mua những thứ anh ta muốn, chẳng hạn như hàng xa xỉ... nếu Lâm Bất Lãng thực sự hứng thú với hàng xa xỉ."
Thẩm Sở Sở vừa nghe!
Ánh mắt sáng ngời!
Hội chợ mua sắm!
Lâm Lãng có rất nhiều vật tư!
Chắc chắn là rất đáng tiền!
Như vậy chẳng phải có nghĩa là cô cũng sẽ nhanh phát tài hay sao?
Đến lúc đó!
Cô chính là người có nhiều vật tư nhất trong tiểu khu này rồi!
Cái gì mà quần áo, mỹ phẩm, túi xách...Muốn đổi cái gì thì đổi cái đấy!
Muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu!
Mẹ nói đúng!
Phụ nữ phải sống một cuộc sống tinh tế, đẹp đẽ!
Bất kể là thời điểm nào, cũng phải ăn mặc thật đẹp!
Như vậy người đàn ông mới có thể diện!
Nhưng cũng không thể giống như Đường Linh Vũ.
Một bó tuổi rồi mà vẫn không biết cách kiểm soát đàn ông!
Đoán chừng sẽ phải cô đơn suốt quãng đời còn lại!
Trong lúc vô tình, ánh mắt cô ta nhìn Đường Linh Vũ có thêm mấy phần cao ngạo.
Tựa hồ như cô ta lúc này đã trở thành vợ của Lâm Lãng, sở hữu vô số vật tư, giờ đây cô ta có thể tận hưởng cuộc sống xa hoa mà cô ta vẫn hằng mơ ước!
Thẩm Sở Sở đắm chìm trong sự phấn khích tột độ, tưởng tượng đến cuộc sống hạnh phúc sau này của mình. Ngay cả khi ngủ cô ta cũng không ngừng suy nghĩ:
"Mình nên tiêu nhiều vật tư như vậy như thế nào?"
"Quần áo và túi xách là phải có! Tổ yến và hải sâm cũng cần thiết! Điện thoại di động và máy tính bảng cũng cần thiết, nếu không thì sau này mình sẽ giết thời gian bằng cách nào?"
"Ồ, đúng rồi! Lâm Lãng trước đây thích chơi game, mình phải để mắt đến anh ấy và không để anh ấy lãng phí vật tư! Đàn ông là phải có lòng cầu tiến! Anh ấy làm sao có thể chơi trò chơi được chứ?"
"Không được! Đàn ông không đáng tin nhất! Mình phải cầm hết vật tư vào tay và tự mình quản lý mới được!"
...
Ngày hôm sau.
Thẩm Sở Sở cả đêm gần như không ngủ, nhưng vẫn tràn đầy năng lượng, hết sức phấn khích:
"Chị Linh Vũ! Chúng ta nhanh ra ngoài đi!"
Đường Linh Vũ nói không nên lời:
"Mới bảy giờ thôi! Hội chợ phải mười hai giờ mới bắt đầu!"
"Đối với chị, mười hai giờ tự nhiên là mới bắt đầu! Nhưng hội chợ này là do Lâm Lãng mở, mà em là nữ chủ nhân, tất nhiên phải đi sớm một chút, an bày hết thảy!"
Thẩm Sở Sở mặt đầy kiêu ngạo nói.
Đường Linh Vũ: “…”
Chúng ta không phải chị em, cô căn bản không biết gì cả!
Từ đầu đến cuối.
Lâm Bất Lãng có từng để ý tới cô hay không?
Cô còn dám tự nhận là nữ chủ nhân nữa cơ à?
"Bên ngoài hiện tại không còn nhiều thú biến dị đâu, em có thể tự mình xuống dưới chờ."
Nhưng Thẩm Sở Sở nhìn tiểu khu trống trải bên dưới, không khỏi rụt cổ lại:
"Ừm, em vẫn là cùng chị đi xuống đi, cảm giác rất nguy hiểm, em là con gái..."
Nói xong.
Đường Linh Vũ mặc kệ Thẩm Sở Sở đang dành nhiều giờ đồng hồ trong quá trình tự thôi miên không biết mệt mỏi.
Cuối cùng cũng đến mười một giờ.
Mắt thấy có khá nhiều người tụ tập ở tầng dưới. Thẩm Sở Sở vội vàng nói:
"Chị Linh Vũ! Chúng ta nhanh xuống dưới đi! Hội chợ mua sắm sắp bắt đầu rồi!"
"Lâm Lãng khẳng định cũng đang nóng nảy chờ em rồi!"
"Em muốn sớm xuống dưới để tạo bất ngờ cho anh ấy!"
...
Nghĩ đến việc có thể thoát khỏi người phụ nữ này càng sớm càng tốt.
Cuối cùng Đường Linh Vũ cũng kéo Thẩm Sở Sở ra khỏi cửa.
Trên đường đi.
Trên mặt Thẩm Sở Sở tràn đầy nụ cười vui vẻ:
"Một hồi Lâm Lãng thấy em, chắc chắn sẽ rất cao hứng!"
"Ai nha! Thật ra thì anh ấy hẳn là phải đến đón em mới đúng! Dù sao thì con gái cũng nên dè dặt một chút chứ!"
"Nhưng hôm nay anh ấy tương đối bận rộn, em sẽ đích thân đến gặp anh ấy!"
...
Nghe những lời này, lỗ tai Đường Linh Vũ gần như chai sạn rồi.
Nhưng cô thực ra đã hiểu, cuộc sống của Lâm Bất Lãng tốt đẹp như vậy, bên cạnh anh ta lại có nhiều mỹ nhân như vậy, tại sao còn phải quan tâm đến sự sống chết của cô ta nữa đây, bạn gái cũ?
Chỉ sợ hiện tại Thẩm Sở Sở hi vọng càng lớn, sau này thất vọng càng lớn hơn.
Không!
Đó không phải là sự thất vọng.
Đó chính là sự tuyệt vọng!
Có lẽ cô ta sẽ phát điên ngay tại chỗ mất thôi!
Nghĩ đến đây, Đường Linh Vũ đột nhiên cảm thấy có chút không nỡ, vì vậy cô cố gắng dùng ngôn ngữ hoa mỹ để cho Thẩm Sở Sở một liều thuốc an thần dự phòng:
"Sở Sở, trước đây cô và Lâm Bất Lãng không phải đã chia tay rồi sao? Tuy rằng cô nói là thử thách đối với anh ấy, nhưng nếu anh ấy coi là thật thì sao? Nếu anh ấy coi là thật, không biết chùng bây giờ anh ta còn có thể tìm bạn gái khác rồi đấy?"
Thẩm Sở Sở nghe được điều này. Nhưng lại tỏ vẻ khinh thường:
"Chị thì biết cái gì chứ! Em là người phụ nữ anh ấy yêu nhất trong cuộc đời này! Chị không biết lúc đó, anh ấy đối xử tốt với em như thế nào đâu! Anh ấy làm sao có thể tìm người phụ nữ khác cơ chứ?"
Giọng điệu của Đường Linh Vũ dần trở nên yếu ớt:
"Nhưng mọi người trong nhóm chát đều nói rằng ở hội chợ thương mại lần trước, Lâm Bất Lãng đã dẫn theo một người phụ nữ khác đó thôi."
Thẩm Sở Sở cười lạnh:
"Đó là vì anh ấy không chiếm được em, nên đành phải tìm người khác thay thế!"
"Chị không suy nghĩ một chút, chỉ cần nhìn bộ dạng đó của Lâm Lãng, nghèo nàn, lại không có lòng cầu tiến, lại vừa cứng ngắc! Loại con gái nào sẽ có thể thích anh ta?"
"Chỉ cần em bày tỏ nguyện ý ở bên anh ta, anh ta nhất định sẽ bỏ hết mọi thứ chạy đến quỳ dưới chân em ngay thôi!"
"Được rồi! Đừng nói những điều nữa! Em biết chị đang nghĩ cái gì, nhưng phụ nữ với nhau chính là không giống nhau nha! Em chính là đối tượng được đàn ông yêu thích, chị có ghen tị với em thì cũng vô ích thôi, càng đừng vọng tưởng ly gián quan hệ giữa em và Lâm Lãng!"
Đường Linh Vũ: "..."
Được rồi!
Tôi im lặng!
Hai người một đường im lặng.
Đến khi đi xuống tầng dưới, đã có khá nhiều người tụ tập ở đó.
Nhưng không thấy Lâm Lãng đâu.
"Di? Tại sao Lâm Lãng vẫn chưa tới gặp tôi?"
...
Lúc này.
Phòng 2202, tầng 22, Tòa nhà C.
Lâm Lãng đang thưởng thức bữa trưa cùng ba cô gái xinh đẹp.
Sau khi ăn xong.
Lâm Lãng nói:
"Đi thôi! Chúng ta cũng đi xuống đi."
Ninh Vũ Sương đứng dậy.
Cố Phỉ nghĩ rằng Lâm Lãng vẫn không muốn đưa cô xuống, nên chủ động nói: "Vậy em sẽ ở lại dọn dẹp nhà..."
Nhưng Lâm Lãng lại cười nói:
"Ba người các em cùng xuống đi! Xem có thứ gì khiến các em hứng thú hay không, mang một ít về để cuộc sống thường ngày của chúng ta thêm chút thú vị..."
9
0
5 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
