Chương 38
Hỏa Thần
Chỉ thấy trong một đoạn video:
Mấy chàng trai trẻ đứng ngơ ngác dưới tòa nhà, một con hắc mãng xà dữ tợn há cái miệng to đầy máu về phía họ!
Mắt thấy mấy người họ sắp trở thành bữa ăn cho con cự mãng đó.
Lại nghe ầm ầm vang lớn!
Một căn rễ cây khổng lồ chui lên khỏi mặt đất, lập tức đem hắc mãng xà đập thành hai nửa, máu thịt bắn tung tóe khắp nơi!
Sau khi đoạn video này được đăng lên.
Đã nhấc lên làn sóng lớn trên Internet:
"Ôi trời ơi! Con mãng xà này lớn quá!"
"Đây có phải là hiệu ứng điện ảnh đặc biệt hay không?"
"Rất rõ ràng là không phải rồi, đây là một con mãng xà biến dị, còn có những con lớn hơn thế này nữa cơ!"
"Tôi đương nhiên biết con hắc mãng xà này là một con thú biến dị nguy hiểm, nhưng còn căn rễ cây kia thì sao? Đại thụ thành tinh rồi sao?"
"Thành tinh thì thành tinh đi! Bây giờ còn có cái gì là không thể xảy ra cơ chứ?"
"Hãy vào thẳng vấn đề chính đi! Chính là cây đại thụ đó đã bảo vệ những người đó a! Có phải nó đứng về phía nhân loại chúng ta hay không?"
"Không đúng! Cái tiểu khu này sao lại không bị sương mù đỏ bao phủ nhỉ?"
...
Tiểu khu Hạnh Phúc.
Phòng 2202, tầng 22, Tòa nhà C.
Ninh Vũ Sương và những người khác cũng đã xem được video này.
Cây đại thụ này mọc ngay cạnh cửa sổ, cho nên họ so với ai, lại càng quan tâm đến lai lịch thực sự của nó hơn.
Cố Phỉ nhìn cây đại thụ ngoài cửa sổ nói:
"Bình thường cũng chưa từng nhìn thấy cây đại thụ này cử động a."
Lục Tô Nhiễm ở bên cạnh gật đầu liên tục, giống như gà con mổ thóc vậy.
Ninh Vũ Sương nhíu mày, nghiêm túc nói:
"Không đúng! Cây đại thụ này không phải là thành tinh, ít nhất hiện tại không thể nào thành tinh được! Hẳn là có người có dị năng hệ mộc đang âm thầm khống chế nó!"
Cố Phỉ chớp mắt:
"Người có dị năng hệ mộc, em đang nói tới chị sao?"
Ninh Vũ Sương dùng dị năng nhìn vào hạch siêu năng lượng trong cơ thể Cố Phỉ, nó chỉ to bằng quả trứng gà, ánh sáng cũng không mạnh lắm.
Vì vậy, cô lắc đầu:
"Hạch siêu năng lượng trong cơ thể chị quá yếu, không thể làm được đến trình độ đó."
"Để có thể điều khiển được một cây đại thụ như vậy, em cảm thấy người đó ít nhất phải là người có sức chiến đấu cấp C!"
Ninh Vũ Sương lại trầm ngâm:
"Nhưng ngoài chị ra, còn ai trong tiểu khu của chúng ta có được quả nguyên tố màu vàng đây?"
Giây tiếp theo.
Hình ảnh Lâm Lãng hiện lên trong tâm trí cô.
Nhưng cô lại nhanh chóng lắc đầu:
"Không! Anh ấy thậm chí còn không có hạch siêu năng lượng, điều đó càng không có khả năng!"
Nói tới chỗ này.
Ninh Vũ Sương cũng có chút tò mò, không khỏi nhìn về phía cửa phòng làm việc:
"Trong tay Lâm Lãng rõ ràng có nhiều siêu trái cây như vậy, nhưng tại sao em chưa từng thấy anh ấy ăn qua nhỉ?"
Trong phòng làm việc.
Lâm Lãng đang ngồi trên ghế máy tính chơi điện thoại.
Tiểu Hổ bay vào qua cửa sổ.
Rơi xuống bàn máy tính, lại dùng đầu cọ nhẹ vào tay Lâm Lãng.
Sau đó hướng hắn mở to miệng.
Lúc này, thân hình của Tiểu Hổ đã gần bằng đầu của Lâm Lãng rồi!
Lâm Lãng im lặng:
"Ngươi không bắt được con mồi nào ở bên ngoài sao? Không phải ta nói xấu ngươi, nhưng dù sao ngươi cũng là một con hung thú. Cho dù không bắt được con người, nhưng như thế nào đi nữa thì bắt một vài con chuột hẳn cũng không thành vấn đề đi, đúng không?"
Nhưng Tiểu Hổ chỉ đứng yên đó há to miệng, bất động, như muốn nói:
"Đừng nói nhảm nữa! Đem thịt nhét vào miệng ta đi!"
Lâm Lãng không thể làm gì khác hơn, chỉ có thể từ trong không gian lấy ra một miếng thịt heo, tiện tay ném ra ngoài cửa sổ.
Vù vù—
Tiểu Hổ lao ra như tên bắn!
Sau một lúc.
Nó bay trở lại, ngồi lên trên bàn máy tính, dùng đôi cánh nhẹ nhàng vuốt ve bụng nhỏ, một bộ như thể đang nói "cuối cùng cũng được ăn no".
"Ăn càng lúc càng nhanh."
Lâm Lãng lắc đầu.
Lúc này——
"Ninh Vũ Sương đã ăn 1 quả siêu năng lượng trung cấp, hoàn trả lại 500 quả, đã cất giữ trong không gian ký chủ."
Mấy ngày nay.
Mỗi ngày, Lâm Lãng đều đưa cho Ninh Vũ Sương một lực lượng quả trung cấp.
Sau đó liền sẽ nhận lại được 500 quả!
Kết quả là, những lực lượng quả trung cấp trong không gian của hắn, giờ đã chất đống như một ngọn núi nhỏ rồi!
Điều quan trọng là hắn ta lại không thể tự mình sử dụng nó được!
May mắn thay, thể tích của không gian là vô hạn.
Nếu không thì Lâm Lãng đã muốn vứt nó đi rồi!
Haiz!
Đôi khi có quá nhiều vật tư, cũng là một phiền não a!
Mà bây giờ.
Lâm Lãng suy nghĩ một chút, sau đó từ trong không gian lấy ra một quả siêu năng lượng trung cấp đưa đến bên miệng Tiểu Hổ:
"Nếu ngươi ăn được nhiều như vậy, vậy giúp ta dọn dẹp không gian một chút đi!"
"Chíp!"
Tiểu Hổ kiêu ngạo quay đầu đi, ý tứ rất rõ ràng: "Xin ngươi đấy, ta là động vật ăn thịt! Ta sẽ không ăn trái cây của ngươi đâu!"
Lâm Lãng lại cố chấp đẩy trái cây qua:
"Chỉ có ăn thịt kết hợp với trái cây mới có thể khỏe mạnh! Phải ngoan! Không ăn, sau này không cho ngươi ăn thịt nữa!"
"Chíp!"
Tiểu Hổ hết sức không phục.
Nhưng dưới uy lực của Lâm Lãng, nó đành há to miệng, đem trái cây nuốt xuống.
"Chíp!"
Nó bất mãn vỗ cánh, như muốn nói rằng cái này ăn không ngon một chút nào!
Lâm Lãng kiểm tra bảng thông tin chiến lực của nó:
"Đại Bàng Đầu Hổ."
"Sức mạnh chiến đấu: E."
"Năng lực: Không có."
Sức mạnh chiến đấu đã tăng từ không có lên cấp E rồi, đây cũng được xem là đã có một bước tiến nhỏ đi.
Sau khi ăn trái cây siêu năng lượng, hạch siêu năng lượng trong cơ thể nó sáng lên một chút!
Điều này có nghĩa là siêu trái cây này đối với Tiểu Hồ cũng rất có lợi!
"Từ nay về sau, mỗi ngày ngươi phải ăn mười quả cho ta!"
Lâm Lãng ra lệnh.
"Chip, chip!"
Tiểu Hổ bay vào lòng Lâm Lãng, co lại thành một đoàn, bắt đầu nhắm mắt ngủ.
Lâm Lãng cũng rất tự nhiên đưa tay ra vuốt ve đầu nó.
…
Kể từ khi “Ánh Sáng Chính Nghĩa” thông báo trong nhóm rằng vật tư cứu trợ có thể nhặt được trong bãi cỏ của tiểu khu.
Trong mỗi tòa nhà của tiểu khu.
Lục tục bắt đầu có người đi ra ngoài.
Mặc dù bên ngoài có rất nhiều thú biến dị nguy hiểm.
Nhưng cũng không phải tất cả đều có tính công kích nguy hiểm cao.
Mâu chốt là.
Bọn họ đều đã hết lương thực, không còn cách nào khác.
Lâm Lãng mỗi ngày đều ngồi trong phòng làm việc nhìn ra bên ngoài.
Nhân loại từng hùng mạnh cường đại biết bao, giờ đây lại giống như những con kiến nhỏ bé đang di chuyển nhà, từng chút một đem đám cỏ lớn ở tầng dưới xâm chiếm.
"Chiến dịch toàn dân dọn cỏ bắt đầu."
Lâm Lãng làm chứng cho sự kiện lịch sử này.
Trong quá trình này.
Tất nhiên sẽ xuất hiện thương vong.
Rốt cuộc thì, có quá nhiều thú biến dị và côn trùng biến dị ẩn nấp trong đám cỏ dại đó!
Nhưng miễn là không có con thú biến dị cấp C nào xuất hiện.
Lâm Lãng sẽ không quan tâm tới.
Nhưng trên thực tế thì.
Lần trước hắn điều khiển cây đại thụ để cứu những người đó, là vì đó là đoàn đội do hắn đích thân đầu tư và phát triển.
Còn về sự sống chết của người khác.
Hắn thực sự không quan tâm chút nào.
Tuy nhiên, không phải người nào có dị năng cũng đều máu lạnh như hắn vậy.
Trong bụi cây gần tòa nhà A, một con chuột biến dị hai đầu có sức chiến đấu cấp C- xuất hiện! Vừa chui ra là đã cắn chết một người!
Một số người có dị năng ở gần đó cuối cùng cũng ra tay, giết chết con chuột hai đầu đó!
Tổng cộng mất một giờ đồng hồ.
Mỗi một người đều mệt đến kiệt sức.
Trải qua so sánh như vậy.
Những người ở tòa nhà C có thể hiểu rõ hơn về sức mạnh khủng khiếp của cây đại thụ đã cứu đội tuần tra ngày hôm đó là như thế nào!
Ngày hôm nay.
Đội tuần tra của tòa nhà C lại ra ngoài dọn cỏ.
Kết quả là họ lại gặp phải một con thú biến dị cấp C khác!
Lần này là một con cóc khổng lồ trên lưng đầy mụn sưng!
Không có gì ngoài dự liệu.
Cây đại thụ lại huy động rễ cây lần nữa, kéo con cóc xuống lòng đất, cứu bọn họ.
Tín ngưỡng của mọi người đối với cây đại thụ liên tục tăng lên.
Mọi người trong toàn bộ tiểu khu bắt đầu coi cây đại thụ này như thần bảo vệ của họ vậy!
Thậm chí còn bắt đầu cầu nguyện với nó.
Thấy vậy, Lâm Lãng đang đứng trong phòng làm việc chỉ có thể cười bất đắc dĩ.
Chiến dịch toàn dân dọn cỏ vẫn tiếp tục được tiến hành.
Những chiếc máy cắt cỏ đến từ nhiều hướng dần dần đã tiến đến trung tâm của tiểu khu, nơi có nhiều cỏ dại nhất,cũng là nơi ẩn nấp nhiểu thú biến dị nhất.
Nhưng nguy hiểm thường đi kèm với cơ hội.
Ở chỗ này.
Mọi người bắt đầu tìm thấy rất nhiều loại trái cây siêu năng lượng!
Mặc dù phần lớn chúng là lực lương quả và niệm lực quả.
Nhưng cũng có người may mắn phát hiện ra trái cây nguyên tố màu vàng!
Anh chàng may mắn đó đã ăn trái cây nguyên tố và thức tỉnh sức mạnh hệ hỏa!
Trở thành hỏa thần được ngàn người tôn kính!
Ngày kế tiếp!
Hỏa thần đột nhiên nảy ra một ý tưởng, trong năm nguyên tố, hỏa khắc chế mộc!
Vì tiểu khu này toàn là thực vật, tại sao anh ta lại không sử dụng dị năng của mình để thiêu rụi tất cả chúng đi?
Thế là anh ta thả ra một ngọn, đốt cháy cả đám cỏ.
Quả nhiên!
Ngọn lửa nhanh chóng lan ra, thiêu rụi hết phần cỏ còn lại!
Vô số thú biến dị và côn trùng biến dị đã bị thiêu chết, không khí trong toàn bộ tiểu khu tràn ngập một cỗ mùi khó ngửi!
Điều này giúp tiết kiệm rất nhiều thời gian và tinh lực!
Bất quá, theo ngọn lửa tiếp tục lan rộng, lan theo những dây leo rậm rạp và cháy vào các tòa nhà lân cận.
Những tòa nhà đó được bao phủ bởi cây thường xuân râm rạp, đây cũng là một loại thực vật.
Cứ thế từng tòa nhà một chìm trong biển lửa.
Mọi người thật vất vả với dập tắt được đám cháy.
Nhưng vô số vật dụng cũng đã bị thiêu rụi trong vụ hỏa hoạn này.
Những nạn nhân tức giận tụ tập lại một chỗ, đem hỏa thần hung hăng đánh một trận.
Không nghĩ tới, hỏa thần ấy vậy mà lại trực tiếp bị đánh chết luôn.
Hỏa thần, chết rồi!
9
0
5 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
