TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 36
Đường Linh Vũ ba mươi tuổi

Mất đi sự cản trở của sương mù đỏ.

Hiện tại phạm vi mà trường tinh thần lực của Lâm Lãng đã tăng lên rất nhiều!

Hắn giải phóng toàn bộ sức mạnh tinh thần của mình.

Một trăm mét!

Hai trăm mét!

Ba trăm mét!

Trên thực tế, nó đã bao phủ hơn phân nửa tiểu khu!

Bất cứ nơi nào sức mạnh của tinh thần lực đi qua, không một sinh vật nào có thể ẩn trốn được!

Lâm Lãng nhắm mắt lại.

Tìm kiếm trong lĩnh vực tinh thần lực bất kỳ sinh vật nào có hạch siêu năng lượng.

Chỉ mất vài phút thôi.

Hắn ta hiểu sơ qua về tình hình hiện tại của tiểu khu.

Hiện tại trong tiểu khu không có nhiều thú biến dị to lớn, chỉ có khoảng bốn năm con; xét theo bề ngoài của hạch năng lượng, sức chiến đấu có lẽ ở cấp C.

Có khá nhiều thú biến dị vừa và nhỏ, ít nhất là có một trăm con, có sức chiến đấu khoảng cấp D.

Còn về những con côn trùng nhỏ thì số lượng nhiều vô kể, khi dùng dị năng quét qua thì giống như một biển sao, sức chiến đấu của chúng khoảng cấp E-, cũng gần bằng với Cố Phỉ.

Ngoài những con thú biến dị ra, còn có cả những người có dị năng nữa!

Ngoại trừ tòa nhà C nơi hắn đang ở.

Vẫn còn khoảng mười người có dị năng được hắn phát hiện ra, họ phân bố khá đều ở các tòa nhà A, B, C, D, E và F!

Trung bình, mỗi tòa nhà có từ hai đến ba người!

Trong số đó, người có sức chiến đấu mạnh nhất, kích thước và độ sáng của hạch siêu năng lượng đều tương tự như của Ninh Vũ Sương.

Có nghĩa là sức chiến đấu ở cấp C-.

Trong đầu Lâm Lãng đã có một ý tưởng sơ bộ.

Trong toàn bộ tiểu khu, vẫn chưa có ai có thể đe dọa đến sự tồn tại của hắn.

Thậm chí là.

Nhìn ra khắp đất nước, thậm chí là toàn thế giới, không ai có thể so sánh được với hắn!

Rốt cuộc thì.

Cơ thể của hắn đã trải qua bốn lần cường hóa, thể năng của hắn đối với con người bình thường mà nói thì là hoàn toàn không thể so bì.

Chưa kể, hắn thậm chí còn ăn hai loại siêu trái cây nữa!

Liệu trên thế giới này còn có ai có được nhiều cơ duyên như hắn đây chứ?

...

"Ôi trời ơi! Sương mù đỏ trong tiểu khu đã tan đi nhiều quá!"

Trong phòng khách.

Cố Phỉ, Ninh Vũ Sương và Lục Tô Nhiễm đều rất kinh ngạc!

Ba người họ nằm chỉnh tề bên bệ cửa sổ, cúi xuống nhìn ra ngoài.

Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy rõ diện mạo của tiểu khu sau khi sương mù đỏ buông xuống.

Họ nhìn thấy được những cây đại thụ khổng lồ mọc lên chọc trời!

Cây thường xuân leo lên bao kín từng tòa nhà một!

Còn trên mặt đất mọc đầy là cỏ dại!

Tựa như một mảnh đại dương màu xanh vậy!

Lâm Lãng bước ra khỏi phòng làm việc, liền nhìn thấy ba người phụ nữ đang nằm thành một hàng trên bệ cửa sổ.

Vì vậy, hắn đưa tay ra vuốt ve từng nét kiều thượng của họ, cảm nhận ba loại va chạm khác nhau.

"Đang nhìn cái gì vậy?"

Cố Phỉ nói, "Anh nhìn ra bên ngoài đi, sương mù đỏ đã tan rồi!"

"Ồ."

Lâm Lãng bình tĩnh nói.

"Chỉ là sương mù đỏ trong tiểu khu của chúng ta đã phai nhạt một chút, bên ngoài vẫn là như vậy."

"Đúng vậy!"

Ninh Vũ Sương nhíu mày, rất khó hiểu,

"Đây là vì sao a?"

Khuôn mặt Lục Tô Nhiễm thì lại đầy vẻ khao khát:

"Vậy có phải hay, ít nhất chúng ta có thể tự do đi lại trong tiểu khu rồi?"

Lâm Lãng nói:

"Chỉ là sương mù đỏ đã tan bớt mà thôi, nhưng ai biết chắc được có bao nhiêu thú biến dị vẫn ẩn núp trong bụi cỏ chứ. Trừ khi phái người ra ngoài dọn sạch cỏ dại ở ngoài đó, nếu không thì tốt nhất là vẫn nên đừng tùy tiền đi ra ngoài vào lúc này."

"Ừm."

Lục Tô Nhiễm thật biết điều không nói tiếp nữa, nghe Lâm Lãng nói vậy, cô liền thu liễm tâm tư lại.

Ninh Vũ Sương thì lại ở một bên nói nhỏ:

"Ai lại dám ra ngoài dọn dẹp đám cỏ dại đó đây?"

Lúc này.

Trong nhóm chát tiểu khu Hạnh Phúc, những chủ sở hữu khác cũng đang thảo luận sôi nổi:

"Sương mù đỏ đã biến mất! Thảm họa cuối cùng cũng đã qua rồi!"

"Tôi biết ngay thảm họa sẽ qua thôi mà!"

"Đừng vui mừng quá sớm như vậy, có vẻ như chỉ có sương mù đỏ ở tiểu khu chúng ta là biến mất thôi..."

"Ít nhất thì đây cũng là một dấu hiệu tốt, đúng không? Điều này có nghĩa là sương mù đỏ có thể biến mất! Tôi chỉ không biết lý do tại sao a..."

"Bây giờ tôi có thể ra ngoài được không?"

"Anh bạn có thể đi dò đường trước đi!"

"Các người anh em, các anh có dám ra ngoài dò đường hay không? @Ánh Sáng Chính Nghĩa."

Tòa nhà C, tầng 3, tại một căn hộ.

Một số thành viên của đội tuần tra cũng nhận thấy tình hình bên ngoài.

"Chắc là do chúng ta đã giết quá nhiều côn trùng biến dị nên sương mù đỏ mới bị dọa chạy mất rồi!"

"Có đạo lý!"

"Đây là một bước tiến bộ nhỏ đối với đội tuần tra của chúng ta, nhưng cũng là một bước tiến lớn để chúng ta tiếp tục bước trên con đường giải cứu nhân loại!"

"Vậy thì chúng ta ra ngoài dọn đám cỏ dại đó đi! Sau khi chúng ta dọn sạch cỏ dại trong tiểu khu rồi, chúng ta có thể tự do di chuyển trong tiểu khu! Khi đó, việc trao đổi vật tư sẽ thuận tiện hơn rất nhiều!"

"Ý tưởng hay!"

"Nói không chừng danh tiếng đội tuần tra chính nghĩa của chúng ta sẽ không chỉ vang vọng khắp tiểu khu Hạnh Phúc, mà còn có thể vang danh ra toàn thế giới nữa!"

Ngay lúc nhóm thanh niên này đang tràn đầy nhiệt huyết.

Thì Lâm Lãng đang ở trên lầu quan sát toàn bộ cuộc nói chuyện của họ.

Đến lúc này, Lâm Lãng mới nở nụ cười:

"Vậy thì tốt, tôi ủng hộ các anh!"

Lâm Lãng quay lại thư phòng, lấy từ trong không gian ra một ít nồi lẩu tự sôi, nước tinh khiết, bánh quy và một số vật dụng khác.

Hắn cũng lấy thêm mấy trái cây siêu năng lượng.

Tất cả đều được đóng gói trong một hộp giấy lớn, bên ngoài hộp còn dán một tờ giấy ghi chú, nội dung như sau:

"Bảo vệ thế giới hòa bình liền dựa cả vào các anh! Những người trẻ tuổi dũng cảm!"

Sau đó.

Hắn một lần nữa sử dụng mộc linh lực điều khiển các cành cây đem vật tư giao đến cho tiều đội tuần tra.

Lúc này, hầu hết dân cư trong các hộ gia đình trong tiểu khu cũng đều đứng ở cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Nhưng may mắn thay, cây đại thụ lớn này nằm gần cửa sổ phòng làm việc của Lâm Lãng, che kín cửa sổ gần như không lọt chút gió nào.

Những người khác sẽ không thể nhìn thấy vật tư được giao từ tầng nào.

Mọi chuyện đều đúng như Lâm Lãng dự đoán.

Sau khi nhận được vật tư, các chàng trai càng thêm kích động, chiến ý sôi sục!

Sau khi phân phát siêu trái cây cho mọi người.

Họ nấu một nồi lẩu tự sôi bằng nước tinh khiết, tự thưởng cho mình một bữa ăn thịnh soạn!

Kết thúc bữa ăn, trong tay mỗi người đều cầm một con dao, hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng bước xuống lầu!

Họ cũng không quên gửi tin vào trong nhóm:

"Mọi người ơi! Đội tuần tra chính nghĩa bắt đầu lên đường dọn dẹp đám cỏ dại kia rồi! Chúng ta hãy chiến đấu vì tự do của chúng ta nào!"

Các chủ sở hữu lần lượt trả lời:

"Tốt quá rồi!"

"Làm tốt lắm các chàng trài!"

"Cảm ơn vì sự có mặt của các anh!"

"Thật đúng là các anh hùng của chúng tôi mà!"

Khi họ đi đến tầng một.

Lúc này, bên ngoài cánh cổng sắt có rất nhiều rễ cây rậm rạp, đem cánh cửa quấn chặt.

Họ dùng dao đem đám rễ cây chặt bỏ, dùng hết sức đẩy cửa ra, bước ra ngoài.

Theo quan điểm của họ.

Nơi này trông không giống bãi cỏ chút nào mà giống một khu rừng rậm nguyên sinh hơn!

Họ cầm dao lên, hướng về những cây đại thụ che khuất ánh sáng mặt trời như thể chính họ mới là những con sâu nhỏ bé vậy!

Căn hộ 3003, Tòa nhà B.

Thẩm Sở Sở dựa vào cửa sổ, hưng phấn hét lớn:

"Sương mù đỏ đã biến mất! Tốt quá rồi! Lâm Lãng có thể đến đón em ngay thôi!"

Đường Linh Vũ dựa vào ghế sofa bằng da thật, đôi chân trần thon dài bắt chéo, hơi lay động.

Ánh mắt cô dành cho Thẩm Sở Sở có phần phức tạp.

Mấy ngày trước.

Thẩm Sở Sở đã thề rằng Lâm Lãng sẽ đến đón cô ta ngay thôi, nhưng kết quả là Lâm Lãng lại không đến.

Cô ta ở nhà cô khóc lóc náo loạn cả nửa ngày .

Ngay khi Đường Linh Vũ thực sự không biết phải an ủi cô ta như thế nào.

Thì cô ta đột nhiên ngừng khóc, tự an ủi mình, nói Lâm Lãng nhất định là có chuyện gì đó chậm trễ, tạm thời không thể đến được, chỉ cần chờ thêm mấy ngày nữa, anh ta nhất định sẽ đến đón cô ta.

Nói tới đây khiến Đường Linh Vũ càng thêm im lặng.

Cô càng ngày càng cảm thấy người phụ nữ này không bình thường.

Lúc này, Thẩm Sở Sở lại nhìn Đường Linh Vũ, đáng thương nói:

"Chị Linh Vũ, chị có thể gửi tin nhắn WeChat cho Lâm Lãng đến đón em không?"

Đường Linh Vũ thở dài lắc đầu:

"Chị không phải đã gửi tin nhắn cho anh ta mấy lần rồi sao, anh ta vẫn chưa trả lời."

Thẩm Sở Sở lại nói:

"Bây giờ bên ngoài không có sương mù đỏ, chị có thể đưa em đến chỗ Lâm Lãng không? Em biết anh ấy ở đâu, Tòa nhà C, tầng, 2202..."

Đường Linh Vũ ngắt lời cô:

"Nếu em đã biết, vậy thì tự đi tìm đi."

Nghe vậy, Thẩm Sở Sở lại có vẻ như sắp khóc:

"Nhưng mà, em là con gái... Bên ngoài bây giờ nguy hiểm như vậy, sao em có thể một mình đi đến đó được?"

"Chị Linh Vũ, chị thì khác rồi. Chị đã ba mươi tuổi rồi, không còn là con gái trẻ nữa rồi! Chị có thể đi mạo hiểm!"

"Em tin rằng chị sẽ bảo vệ được em, đúng không?"

Đường Linh Vũ: "???"

Cô có chút khó thở!

Trước đấy, trong lúc trò chuyện trước đây, trong lúc tình cờ nói về tuổi tác!

Khi biết được Đường Linh Vũ đã ba mươi tuổi, chưa từng trải qua yêu đương lần nà, Thẩm Sở Sở đã che miệng, kinh ngạc nói:

"Chị Linh Vũ, chị đã ba mươi tuổi rồi mà vẫn chưa từng trải qua yêu đương sao? Có phải có cái gì khó nói ra phải không? Tại sao không có người đàn ông nào muốn chị?"

Đường Linh Vũ tức giận đến mức suýt nữa thì nôn ra máu!

Mẹ nó!

Tôi đã ba mươi tuổi thì có gì sai sao?

Tôi ba mươi tuổi thì tôi sẽ ăn hết đồ ăn của nhà cô ta hay sao?

Cái gì mà không có người đàn ông nào muốn tôi chứ?

Tôi không thích bất kỳ người đàn ông nào ở ngoài kia, được chứ?

Cô ta có biết câu nói này không, khi còn trẻ, sẽ không biết được điểm tốt của a di, mà nhầm tưởng cô gái trẻ là báu vật!

Mặc dù tôi đã ba mươi tuổi nhưng vẫn còn rất nhiều chàng trai trẻ phát cuồng vì tôi đấy nhé!

Chưa biết chừng!

Ngay cả cậu bạn trai bé nhỏ của cô ta, Lâm Bất Lãng, cũng không thể cất bước khi nhìn thấy tôi nữa đấy!

9

0

5 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.