TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 35
Lâm Lãng bế quan

"Đại bàng đầu hổ"

"Sức chiến đấu: Không."

"Năng lực: Không."

"Một con chim nhỏ vừa mới nở sao?"

Lâm Lãng đứng đó nhìn nó, một tay ôm ngực, tay kia chạm cằm, cân nhắc nên xử lý nó như thế nào.

"Chip, chip!"

Con đại bàng non vừa mới nở, đầu vẫn còn nhỏ vỗ đôi cánh non nớt, như thể đang cố gắng trèo ra khỏi tổ đi tìm Lâm Lãng.

Một giây kế tiếp.

Nó thực sự đã lao ra khỏi tổ chim, nhưng đột nhiên lại rơi từ trên không xuống.

"Chíp, chíp, chíp——"

Ngay sau đó.

Một cành cây mềm mại quấn lấy đại bàng nhỏ, mang nó đến cho Lâm Lãng.

Con đại bàng đầu hổ non chíp chíp không ngừng, móng vuốt cùng cánh không ngừng vỗ vào cành cây.

"Nếu không ngoan ngoãn, ta liền đem ngươi ném xuống."

Lâm Lãng thản nhiên nói.

Kết quả là, đại bàngnhỏ tựa hồ nghe hiểu được lời của hắn, không còn giãy dụa nữa, chỉ là dùng đôi mắt vàng kim nhìn chằm chằm Lâm Lãng, nghiêng đầu.

"Chẳng lẽ nó liền coi mình là mẹ của nó rồi sao?"

Lâm Lãng có chút không nói nên lời.

Nói một cách chính xác thì hắn chính là kẻ thù đã giết chết mẹ của nó đấy.

Liệu khi nó lớn lên có muốn giết hắn để trả thù hay không?

"Chíp, chíp!"

Chú đại bàng nhỏ kêu lên với Lâm Lãng, cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi cành cây. Vỗ đôi cánh nhỏ của mình. Lảo đảo lắc lư bay đến trên vai Lâm Lãng.

Thân mật cọ đầu vào cổ hắn.

"Ngươi cũng thật biết bán manh đấy! Được rồi!"

Lâm Lãng khẽ thở dài, xoay người khống chế cành cây, đưa hắn trở về phòng làm việc.

Lâm Lãng ngồi trên ghế máy tính.

Đặt chim ưng non trên bàn máy tính của hắn.

Lúc này nó cũng không ồn ào cũng không nháo, cái đầu lông lá như mèo con của nó nghiêng sang nhìn Lâm Lãng.

"Nên lấy cho ngươi một cái tên rồi."

"Liền gọi ngươi là... Tiểu Hổ đi!"

"Chíp chíp!"

"Vậy ta coi như ngươi đồng ý rồi nhé. Ngươi vừa mới chui ra khỏi vỏ, nên ăn chút gì đó."

Lâm Lãng suy nghĩ một chút, lấy một bát cơm từ trong không gian ra.

Hắn đặt bát cơm đến trước mặt Tiểu Hổ.

Con chim nhỏ cúi đầu mổ vào tay hắn liên tục.

Phải nói là, còn thật là đau a!

Mặc dù chú đại bàng đầu hổ này vừa mới nở ra khỏi trứng.

Nhưng bản chất của nó là một con quái thú!

Một cái cắn của nó, cũng có thể tạo ra một lỗ thủng đầy máu trên cơ thể người rồi!

May mắn thay, da của Lâm Lãng đủ cứng nên không bị thương.

"Ánh mắt ngươi không tốt, hay là không muốn ăn cơm?"

"Nếu như mẹ ngươi là thích ăn thịt người, vậy ngươi hẳn cũng là thích ăn thịt đi, đúng không?"

Lâm Lãng ném bát cơm ra ngoài cửa sổ.

Sau đó, hắn lấy ra một ít thịt lợn tươi từ trong không gian ra.

"Chíp, chíp!"

Tiểu hổ rất hưng phấn, liên tục mổ vào thịt lợn, rất nhanh đã tạo ra một cái lỗ to bằng nắm tay.

"Khẩu vị ngươi cũng thật lớn a..."

Lâm Lãng khẽ nhíu mày.

"Ngươi lại không thể hoàn trả lại vật tư cho ta. Vạn nhất ngươi đem ta ăn đến phá sản thì làm sao bây giờ? Không được, ta một lần nữa phải xem xét lại mối quan hệ của chúng ta!"

"Chíp chíp!"

Tiểu Hổ có vẻ thực sự hiểu được những gì Lâm Lãng đang nói.

Nó lập tức ngừng ăn, lao vào vòng tay hắn, không ngừng làm nũng.

Sau đó bay vòng quanh phòng làm việc, thực hiện nhiều động tác độ khó cao.

Tựa như nó đang nói:

"Tôi rất hữu dụng! Nhìn tôi này, tôi có thể bay rất nhanh!"

Ba!

Nó làm vỡ chiếc đèn trong phòng làm việc của Lâm Lãng.

Lâm Lãng: “…”

Tiểu Hổ rơi xuống bàn máy tính, thân hình nhỏ bé co lại thành một cục, không ngừng run rẩy.

Một đôi mắt to ngấn nước nhìn chằm chằm vào Lâm Lãng:

"Ngươi biết không, ta đã mất mẹ từ khi còn nhỏ..."

Cuối cùng Lâm Lãng cũng hết cách trước đầu mèo của nó.

Đem nó xách lên.

"Chỉ là một con chim thôi, dù có thể ăn, thì có thể ăn được bao nhiêu chứ?"

Lúc này, Lâm Lãng hiển nhiên không ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc.

...

Trong nhóm chát của tiểu khu, một người phụ nữ đã gửi tin nhắn:

"Cầu xin mọi người hãy giúp tôi tìm chồng tôi! Chồng tôi không thấy đâu nữa rồi!"

"Hôm qua anh ấy tìm được một quả bồ đào màu tím, khăng khăng nói đó là một loại siêu trái cây, rồi ăn luôn! Cuối cùng anh ấy cũng có thể bay!"

"Nhưng vừa bay ra khỏi cửa thì biến mất."

...

Các chủ sở hữu trong nhóm trả lời:

"Một người sống vậy mà biết bay lên trời sao? Thật hay giả vậy?"

"Có phải hay không anh ta bỏ cô lại rồi chạy đến nơi nào đó vui chơi thì sao?"

"Tại sao lại bay ra khỏi nhà chứ? Chẳng lẽ các người không biết rằng ở bên ngoài lúc này rất nguy hiểm hay sao?"

"Hôm qua hình như tôi nghe thấy có tiếng hét rất thảm..."

"Xin hãy nén bi thương."

"Thành thật mà nói, tôi đề nghị nếu như tìm thấy trái cây siêu năng lượng, tốt nhất nên đến gặp Lâm Bất Lãng để trao đổi vật phẩm! Siêu năng lực và những thứ tương tự nằm ngoài tầm với của người bình thường!"

"Lâm Bất Lãng lên đại trương mục phát biểu!"

...

Lâm Lãng vừa ăn vừa kiểm tra tin nhắn nhóm, thuận tiện hỏi Ninh Vũ Sương:

"Em đã nghe nói đến loại siêu trái cây màu tím chưa? Ăn vào có thể khiến người ta bay được sao?"

Ninh Vũ Sương trầm ngâm:

"Em chỉ biết loại siêu trái cây màu đen, đỏ, vàng. Cũng chưa từng nghe nói đến loại màu tím. Có thể là loại siêu trái cây có năng lực đặc biệt nào đó?"

Lâm Lãng gật đầu.

Điều này cùng với suy đoán của hắn không sai biệt lắm.

Siêu trái cây hẳn là có rất nhiều chủng loại, khẳng định vẫn còn có nhiều loại vẫn chưa được chính phủ phát hiện ra.

Chẳng qua cũng thật đáng tiếc.

Hắn không lấy được loại quả màu tím có thể khiến người ta có khả năng bay này.

Sau khi ăn tối xong.

Cố Phỉ và hai người kia lại cùng nhau đi xuống lầu.

Hắn thực sự không biết ở đó có gì vui chứ.

Thế là Lâm Lãng dùng dị năng tinh thần lực để xem ba người phụ nữ này đang làm gì sau lưng hắn.

Nhưng lại phát hiện ra.

Ba các cô đang mở tiết mục trình diễn thời trang ở tầng dưới!

Bình thường Cố Phỉ rất chú trọng hình tượng, lại có tiền, cho nên mấy cái tủ quần áo lớn trong nhà đều chật kín!

Ngoài ra còn có túi xách, đồ trang sức, mỹ phẩm và nhiều thứ khác.

Tất cả đều là các sản phẩm được các cô gái rất ưa chuộng!

Ninh Vũ Sương là một đặc công, bình thường không có nhiều thời gian để ý đến phong cách ăn mặc.

Còn Lục Tô Nhiễm là người hướng nội và không thích ra ngoài.

Cho nên những thứ trong nhà Cố Phỉ này đối với bọn họ mà nói đều vô cùng mới mẻ, giống như mở ra cánh cửa đến với một thế giới mới vậy.

Có thể hiểu được tại sao các cô lại không muốn rời đi.

Thật đáng thương cho Lâm Lãng.

Mấy ngay nay đều phải cô đơn ở nhà một mình.

"Xem ra, lại phải tìm một người khác đến bồi mình rồi."

Lâm Lãng nghĩ.

...

Lâm Lãng sử dụng dị năng tinh thần lực để quan sát những người trong đội tuần tra.

Phát hiện vật tư của họ đã gần hết.

Những ngày qua, bọn họ đã làm việc rất ra sức.

Ở trong tòa nhà tiến hành tìm kiếm kỹ lưỡng toàn bộ tòa nhà!

Thực sự đã dọn dẹp được rất nhiều côn trùng biến dị!

Bây giờ, những cư dân đã dám thỉnh thoảng ra ngoài đi dạo một chút.

Lâm Lãng rất hài lòng với tiến độ công việc của họ.

Vì vậy, một hộp vật tư khác đã được gửi đến.

Bên trong có ba quả lực lượng trung cấp!

Một người họ nhận được vật tư.

"Ánh Sáng Chính Nghĩa" nghĩ rằng mình đã có đóng góp lớn nhất nên đã ăn thêm một quả siêu trái nữa, giúp khả năng chiến đấu của anh tăng lên một tầm cao mới.

Hai quả còn lại được trao cho những người cùng anh ta có mối quan hệ không tệ.

Trong đội vẫn còn có hai người không được chia. Trong cũng có chút không vui.

Nhưng "Ánh Sáng Chính Nghĩa" đã hứa rằng lần tới khi người thần bí đưa cho họ trái cây siêu năng lượng, anh ta chắc chắn sẽ chia sẻ chúng với họ.

Cứ như vậy, gạt bỏ được khúc mắc trong lòng họ, tiếp tục cống hiến hết mình cho nhiệm vụ diệt trừ côn trùng...

Mấy ngày kế tiếp.

Lâm Lãng thậm chí còn không thèm xem điện thoại.

Thậm chí cơm cũng không ăn.

Kể từ lần trước hắn tọa thiền hấp thụ năng lượng mà hồng vụ mang tới, liền đối với cái cảm giác đó nhớ mãi không quên.

Vì thế, quyết định ở lại phòng làm việc để bế quan!

Tất nhiên trước lúc đó, hắn đã chuẩn bị đủ đồ dùng vật tư cho ba người phụ nữ của hắn, tránh cho trường hợp khi hắn bế quan đi ra mấy người các cô bỏ đi mất.

Trong phòng làm việc.

Lâm Lãng ngồi tọa thiền trên ghế máy tính, mắt nhắm nghiền.

Chẳng mấy chốc, hắn lại rơi vào trạng thái huyền diệu lần trước.

Cơ thể hắn sinh ra một năng lượng, liên tục đem sương mù đỏ từ bên ngoài hút vào trong cơ thể!

Mà lực hút vẫn không ngừng gia tăng!

Lần này, Lâm Lãng đã nắm chắc được quyền kiểm soát lực lượng này.

Điều này cho phép hắn ta hấp thụ sương mù một cách nhanh chóng với số lượng lớn mà không gây ra dị tượng của trời đất như lần trước.

Một ngày .

Hai ngày.

Ba ngày.

Từ sáng đến tối, bất kể ngày hay đêm!

Cơ thể Lâm Lãng giống như một cái động không đáy, đang không ngừng hấp thụ vô số năng lượng tinh thuần từ sương mù!

Nhưng điều đó vẫn còn chưa có đạt tới cực hạn của hắn!

Mà ngay lúc này!

Với tốc độ hấp thụ khủng khiếp của Lâm Lãng!

Sương mù dày đặc trong tiều khu Hạnh Phúc thực ra đã tan đi không ít!

Không sai biệt lắm gần như đã có thể nhìn thấy toàn bộ quang cảnh trong tiểu khu!

Nếu như có bản đồ thể hiện độ bao phủ của sương mù đỏ, thì nơi này trông như bị ai đó đã dùng vũ lực đào ra một khối vậy!

Mọi người trong tiểu khu hết sức ngạc nhiên mừng rỡ!

Cho là lần nguy cơ này sẽ sớm kết thúc đi!

Nhưng Lâm Lãng thì biết.

Chỉ là vì dạo này hắn hấp thụ năng lượng từ sương mù hơi nhiều thôi.

Nhưng điều này cũng mang lại cho hắn ta một tia hy vọng:

"Nói không chùng, mình thực sự có thể đem sương mù đỏ trên thế giới hấp thụ sạch sẽ!"

9

0

5 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.