TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 40
Chương 40: Báo ân kiếp trước (2)

Hai người cùng leo thang bộ. Sau hơn mười phút thở dốc, cuối cùng cũng đến được tầng 20. Giang Cảnh lấy chiếc chìa khóa vạn năng ra mở cửa.

Bên trong căn hộ vẫn khá sạch sẽ, chỉ là vì đã hai tháng không có ai ở nên có chút mùi ẩm mốc.

Cô lấy nồi tuyết đã chuẩn bị sẵn từ sáng, giờ đặt lên bếp lò, nấu thành nước để hai người bắt đầu dọn dẹp.

“Toàn Toàn, cửa thoát hiểm tầng 20 lát nữa mình sẽ nhờ Giang Du gỡ mấy tấm chắn gió xuống cho, cậu ở đây cũng an toàn hơn. Nhân tiện, nếu có thể, xem giúp mình có nối điện được cho cửa sắt phía ngoài không nhé?”

“Được được, không sao hết! Cảnh Cảnh, thật sự cảm ơn cậu, bằng không tớ sợ là phải chui rúc trong đống đổ nát mà ngủ rồi.”

“Chúng ta còn khách sáo làm gì.”

Giang Cảnh cười cười, rồi nhìn hành lý đơn sơ của cô bạn, hơi do dự nói: “Thật ra, ban đầu mình tính chia cho cậu ít chăn bông với đồ ăn, nhưng mà em trai mình đang bị giữ lại chỗ mình rồi, chắc là… Không xoay sở được.”

Giang Cảnh vẫn không thể mở miệng nói cho cô ấy biết mình đã biết trước thảm họa, lại còn là “con cưng của trời” được ban tặng không gian riêng lòng người là thứ không thể lường trước, như hiện tại, cô thật sự không dám đánh cược vào bản tính thiện lương.

“Không sao, không sao cả! Có chỗ ở thế này đã là tốt lắm rồi. Với lại, bà đây có một thân võ nghệ, nghỉ ngơi chút là có thể ra ngoài tìm đồ ăn. Cậu có muốn đi cùng không? Chị đây bảo kê cho!”

Lục Toàn là người hiểu chuyện, người ta đã cho mình chỗ ở, đã là có ơn lớn rồi.

Cô ấy còn mặt mũi nào mà mở miệng xin đồ ăn chứ! Cô ấy không phải hạng người không biết điều.

Nghĩ đến hai chị em bọn họ, em trai của Giang Cảnh hình như từ nhỏ đã hơi yếu ớt (trong mắt Lục Toàn, nam sinh nào đánh không lại cô đều là yếu), từ nhỏ đến lớn bị cô đánh vô số lần, không lần nào thoát khỏi.

Giờ chắc còn phải để Giang Cảnh chăm sóc, chi bằng để cô ấy chủ động dẫn họ ra ngoài kiếm chút đồ ăn.

“Thật không? Tuyệt quá! Mau dọn dẹp đi, lát nữa tớ tìm cho cậu một cái áo lông vũ, ngoài kia chắc lạnh đến chết mất.”

Giang Cảnh vốn cũng định ra ngoài tìm ít vàng, con “quái thú nuốt vàng” kia tiêu hao quá mức, mỗi lần dùng là mất đến mười lượng vàng!

Chỗ hàng tích trữ của cô chắc cũng không trụ được lâu.

Huống hồ, thịnh thế đồ cổ, loạn thế hoàng kim, lúc này nếu tìm được thì lời to.

“Cảm ơn cậu nha! Cái áo bông này của tớ sớm không đủ ấm nữa rồi, đúng là phải nhờ chị em đáng tin như cậu, mình nhất định vào sinh ra tử vì cậu!”

“Được rồi được rồi, miễn sao cậu đừng đâm mình hai nhát sau lưng là tốt rồi.”

“Ha ha ha ha, đừng nói linh tinh! Chị đây vẫn thương cậu nhất mà, sao nỡ chứ!”

Hai người vừa làm vừa đùa, tất bật thu dọn mất nửa ngày, đến lúc ngừng tay thì trời đã tối. Việc đi tìm vật tư đành để đến ngày mai.

“Được rồi, cậu nghỉ ngơi chút đi, lát nữa lên ăn cơm. Ở đây chưa có nước, mai nhớ lên mái nhà xúc ít tuyết nhé, tớ nhớ trong bếp hình như còn có thùng và chậu đấy.”

“Thật là bất công quá đi! Công ty nhà phá sản thì thôi, ba mẹ mất mình cũng nhẫn nhịn, vậy mà còn phải gặp mạt thế nữa là sao, cứu mạng với trời ơi!”

Lục Toàn vốn luôn vui vẻ yêu đời, giờ thì thật sự khóc không ra nước mắt, chuyện xui gì cũng đổ hết lên đầu cô ấy.

Trời cao có phải đang ghen tị với cô ấy lắm không đây…

Bên ngoài, nhiệt độ đã ngừng giảm, giữ ổn định ở âm 39 độ, có lẽ cũng là cực hạn rồi.

Bây giờ khắp nơi đúng là băng đóng ngàn dặm, tuyết phủ vạn phương, khung cảnh nên thơ như tranh vẽ, nếu không phải đang trong mạt thế thì cũng có thể xem là một dịp may hiếm gặp.

Lên đến tầng 21, Giang Du vẫn chưa nấu cơm.

Thấy hai người họ ngơ ngác đứng đó, Giang Du vội vàng giải thích: “Chị, chị Lục, anh rể nói hôm nay sang nhà anh ấy ăn. Ảnh nghe nói chị có bạn tới, nên muốn trổ tài nấu nướng.”

“Anh rể? Cảnh Cảnh, cậu không phải thật sự đang quen Ngô Thanh Ngôn đấy chứ? Mất trí rồi à! Tớ đã nói cái tên tiểu bạch kiểm đó không xài được mà! Nhìn cánh tay hắn còn không bằng cái muối dưa của tớ! Tớ nói thật đấy…”

Lục Toàn đúng là giận mà không biết trút vào đâu. Cảnh Cảnh nhà cô ấy rõ ràng vừa xinh vừa có điều kiện, làm sao lại lọt mắt cái bình hoa như Ngô Thanh Ngôn chứ!

Cái tên tiểu bạch kiểm kia ngoài cái mặt ra thì đúng là không có gì để nhìn!

Giang Cảnh chỉ còn biết cười khổ. Sao ai cũng biết cô từng theo đuổi Ngô Thanh Ngôn vậy? Không lẽ cô chẳng còn chút thể diện nào luôn à…

Nhớ lại bản thân từng buột miệng bảo sẽ theo đuổi hắn, cô chỉ muốn tìm một cái hố chui xuống cho rồi.

4

0

3 tháng trước

4 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.