TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 90
Chương 90: Lần thứ ba xuất hiện, ý đồ gây rối

“Chết tiệt thật, tìm tới tận cửa rồi!”

Diệp Tri Thu nổi giận, quăng giỏ rau cái ‘rầm’, rút ngay Xích Nguyên Kiếm bên hông, chuẩn bị thi pháp.

Nhưng giống như lần trước, gã trung niên thần bí kia chỉ phất tay một cái rồi xoay người biến mất không tung tích.

Hai người vội lao lên lầu, song mái nhà chỉ còn gió thổi l*иg lộng, chẳng thấy bóng dáng ai nữa.

Tiếng bước chân gấp gáp của họ vừa vang lên trên lầu đã khiến Liễu Chính Lương dưới hậu viện giật mình. Ông ngẩng đầu hỏi lớn: “Làm gì vậy? Hai đứa chạy lên mái nhà làm chi?”

Diệp Tri Thu và Liễu Yên chẳng trả lời, chỉ hầm hầm chạy xuống lầu, vội vã vào địa cung thăm Liễu Tuyết.

Cũng may, Liễu Tuyết vẫn an ổn nằm trong quan tài, dung nhan yên tĩnh, không chút dao động.

Liễu Chính Lương cũng bước theo đến, thắc mắc: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

“Lại thấy cái người đàn ông bí ẩn kia, chính là cái gã hôm trước con gặp ở thư viện trường học đó. Mới nãy hắn đứng ngay trên mái nhà nhà mình.” Liễu Yên nói.

“Cái gì? Đuổi tới tận đây rồi à?” Liễu Chính Lương hốt hoảng, lập tức xoay người đi kiểm tra mái nhà.

Diệp Tri Thu thì vẫn trầm ngâm. Hắn thật sự không hiểu được ý đồ của gã trung niên kia là gì.

Chẳng lẽ gã cũng nghe phong thanh tin đồn gì đó, tưởng nhà họ Liễu cất giấu báu vật trường sinh bất tử?

Liễu Yên vẫn bình tĩnh hơn, chậm rãi phân tích: “Lão quỷ kia xuất hiện ba lần rồi, nhưng mỗi lần đều chẳng làm gì. Tôi nghĩ, ông ta cố tình để chúng ta nhìn thấy.”

“Nhưng để làm gì? Tại sao phải khiến chúng ta chú ý?” Diệp Tri Thu cau mày.

“Chuyện đó thì tôi chưa rõ, nhưng linh cảm của tôi nói rằng… ông ta nhất định sẽ còn quay lại.” Liễu Yên đáp.

“Linh cảm này, tôi cũng có…” Diệp Tri Thu lắc đầu: “Chỉ sợ mục tiêu của hắn là cô hoặc là chị cô.”

“Nếu thật sự có ý đồ xấu, ông ta đã ra tay rồi. Ông ta luôn nấp trong bóng tối, còn chúng ta dù phòng bị cỡ nào cũng không thể chu toàn mọi mặt.”

“Vậy nên tôi phải nhanh chóng tra ra thân phận ông ta, tóm cổ hoặc tiêu diệt sớm cho yên chuyện.” Diệp Tri Thu nói chắc như đinh đóng cột.

Liễu Yên gật đầu: “Anh ở lại trông chừng chị tôi đi, tôi lên nấu cơm.”

Diệp Tri Thu ừ một tiếng, rồi ở lại địa cung ngồi thiền, canh bên quan tài của Liễu Tuyết.

Hơn một giờ sau, Diệp Tri Thu rời khỏi địa cung, quay lại phòng ăn cơm tối.

Trong bữa ăn, ba người lại bàn luận một hồi, nhưng vẫn không ai đoán nổi rốt cuộc gã đàn ông kia muốn gì.

Sau khi ăn xong, Liễu Yên rủ Diệp Tri Thu lên mái nhà nói chuyện.

Diệp Tri Thu cũng không quên gọi hồn lão quỷ Hứa Triệu Lân xuất hiện, dặn ông ta cảnh giác canh chừng toàn bộ nhà trên dưới.

Thực ra dạo gần đây, Hứa Triệu Lân gần như ngày đêm túc trực tại nhà họ Liễu. Nhưng ban ngày ông ta cũng cần nghỉ ngơi, chỉ đến tối mới bắt đầu gác đêm cho đến rạng sáng.

Cho nên vừa nãy lúc gã thần bí xuất hiện, Hứa Triệu Lân cũng chẳng hay biết gì.

Lên đến mái nhà, Diệp Tri Thu nhìn quanh một lượt, rồi hỏi: “Liễu Yên, có chuyện gì sao?”

“Trí nhớ tốt thật, chiều nay anh chẳng đòi xem phù chú của tôi à?” Liễu Yên vừa nói, vừa lấy ra lá bùa từ trong túi, đưa cho Diệp Tri Thu.

“À à, đúng rồi, suýt nữa quên béng mất.” Diệp Tri Thu vội đón lấy.

Lá bùa hình vuông, to cỡ một lá bài tây, chất liệu cứng cáp, sờ vào giống như da trâu phơi khô.

Phù chú toàn thân phát ra ánh vàng nhàn nhạt, mặt sau trống trơn không có lấy một chữ, mặt trước cũng chẳng thấy phù văn nào, chỉ có đồ hình tương tự Thái Cực, âm dương xoắn xuýt mơ hồ, như phân chưa phân, như hợp chưa hợp.

Diệp Tri Thu ngồi nghiên cứu nửa ngày cũng không nhìn ra manh mối gì, đành bất lực lắc đầu: “Tôi không nhận ra phù chú này xuất xứ từ đâu. Cô lấy nó ở đâu ra vậy?”

“Đây là pháp khí mà chị tôi để lại. Còn lai lịch thế nào thì e chỉ có chị ấy mới biết.” Liễu Yên cũng lắc đầu: “Năm năm trước, chị ấy bắt đầu mê man, có khi ba ngày mới tỉnh, có khi đến năm ngày. Trước lúc mê man, chị ấy đã đưa phù chú này cho tôi, dặn phải giữ bên mình để phòng thân.”

“Phù chú này không cần niệm quyết hay pháp chú gì hết sao?” Diệp Tri Thu vẫn nửa tin nửa ngờ.

“Không cần. Lúc đầu tôi cũng không điều khiển được, nhưng vài ngày sau thì cảm ứng được khí tức của nó, dần dần muốn gì làm nấy.” Liễu Yên đáp.

Diệp Tri Thu vẫn chưa chịu tin hẳn, chợt bật cười nói: “Đúng rồi, cô thử Xích Nguyên Kiếm của tôi xem sao. Nếu cô thật sự có thể điều khiển được Xích Nguyên Kiếm, tôi thật lòng bái phục!”

Xích Nguyên Kiếm là pháp khí bản mạng của Diệp Tri Thu, chỉ có chính hắn mới có thể điều khiển.

Hơn nữa, hắn vẫn chưa luyện đến cảnh giới “người kiếm hợp nhất”, mỗi lần vận dụng Xích Nguyên Kiếm đều phải phối hợp cả quyết chú và khẩu quyết.

“Được thôi, tôi thử xem.” Liễu Yên gật đầu.

Diệp Tri Thu liền lấy Xích Nguyên Kiếm ra, trao vào tay cô.

Liễu Yên đón lấy, quan sát một chút, sau đó khoanh chân ngồi trên mái nhà, tay phải đặt kiếm lên đùi, mắt chăm chú không chớp.

Diệp Tri Thu cũng mở to mắt dõi theo. Nếu Liễu Yên thật sự khiến Xích Nguyên Kiếm phản ứng, chẳng phải quá kỳ quái?

Ba phút trôi qua, Xích Nguyên Kiếm vẫn im lìm như cũ.

Diệp Tri Thu lắc đầu, nghĩ bụng: xem ra vẫn không được, pháp khí bản mạng chỉ nghe lệnh chủ nhân là đúng rồi.

Nào ngờ ngay khoảnh khắc ấy, Xích Nguyên Kiếm lại khẽ rung lên trong tay Liễu Yên, phát ra một tiếng leng keng khe khẽ!

“Đậu xanh, có phản ứng thật kìa!” Diệp Tri Thu sững sờ, suýt nữa bật thốt thành tiếng.

Liễu Yên không lên tiếng, vẫn chuyên chú ngồi đó, dùng thần niệm thử thiết lập cảm ứng với Xích Nguyên Kiếm.

Diệp Tri Thu không dám xem nhẹ nữa, cũng khoanh chân ngồi xuống bên cạnh, yên lặng đợi kết quả.

Ước chừng hơn mười phút trôi qua, đôi mắt Liễu Yên bỗng lóe sáng. Bàn tay phải nghiêng nhẹ, nhẹ nhàng đẩy về phía trước!

Vυ"t!

Một tiếng vang sắc lạnh xé gió, từ Xích Nguyên Kiếm bắn ra một luồng kiếm khí lạnh lẽo, lao thẳng về phía mái nhà bên đông.

Trùng hợp làm sao, từ hướng đó vừa vặn có một bóng đen bay tới, bị luồng kiếm khí kia đánh trúng chính diện.

“Nha… A!” Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, cái bóng kia bị đánh rơi xuống đất, lăn lộn vài vòng, gào lên: “Diệp Tri Thu… pháp sư, xin đừng ra tay! Đừng ra tay! Ta là quỷ sai tuần tra đêm của Minh giới, Lục Cẩm Long đây!”

“Lục Cẩm Long?” Diệp Tri Thu sửng sốt, lập tức đứng dậy.

Liễu Yên cũng bất ngờ, vội vàng trao trả Xích Nguyên Kiếm, thấp giọng nói: “Tôi đâu biết là hắn, chỉ là cảm nhận được có luồng quỷ khí tiến gần, nên mới toàn lực thúc giục kiếm khí, ai ngờ lại thật sự xuất ra được.”

“Không sao đâu, hắn da dày thịt béo, dính một kiếm cũng không chết được.” Diệp Tri Thu thu hồi Xích Nguyên Kiếm, kéo Liễu Yên cùng đi qua, cố ý nói lớn: “Hét cái gì, chẳng phải hai hôm trước ta còn gặp ngươi ở âm trạch ở miếu Thành Hoàng sao? Giờ lại mò tới cửa, muốn so chiêu à?”

“Không dám không dám!” Lục Cẩm Long lồm cồm bò dậy, lom khom cúi người thi lễ, cười khổ nói: “Hôm đó ta uống nhiều rượu, lời nói có phần thất lễ, mong pháp sư đại nhân rộng lượng, đừng chấp kẻ tiểu nhân này.”

Diệp Tri Thu ngáp một cái, phẩy tay: “Chuyện cũ, nhắc lại làm gì. Ngươi tìm ta có chuyện gì không?”

“Không dám nói là chuyện của ta.” Lục Cẩm Long cúi đầu, cười lấy lòng: “Thành Hoàng gia Ngô Hiên sai ta đến thỉnh Diệp đại sư tới nói chuyện, mong đại sư nể mặt một lần.”

3

0

2 tuần trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.