TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 53
Chương 53: Bảo vệ sát sao, một tấc không rời

Diệp Tri Thu có chút bất ngờ, vội vàng bắt máy, bước ra vài bước, hạ giọng hỏi: “Liễu Yên, có chuyện gì vậy?”

Đầu bên kia điện thoại im lặng một lát, giọng Liễu Yên vang lên chậm rãi: “Tối nay… anh có định về không?”

Diệp Tri Thu liếc nhìn đồng hồ, nói: “Chậm lắm thì khoảng nửa tiếng nữa tôi sẽ về, quay lại Song Trung Lâu. Có chuyện gì không?”

“Chờ anh về rồi nói.” Liễu Yên cúp máy.

Diệp Tri Thu suy nghĩ một chút, sau đó tăng tốc trị liệu cho Tề Tố Ngọc, nhanh chóng kết thúc, chuẩn bị trở về nhà họ Liễu.

Lấy tính cách của Liễu Yên, cô sẽ không dễ gì gọi điện chỉ vì chuyện trong nhà. Đã chủ động liên lạc, chắc chắn là có việc gấp.

“Tri Thu, để tôi đưa anh về.” Tề Tố Ngọc nói.

“Cô chỉ cần đưa tôi ra khỏi khu biệt thự, tới chỗ ngã ba phía trước là được. Tôi tự bắt xe về, đỡ để cô phải về một mình, tôi không yên tâm.” Diệp Tri Thu đáp.

Tề Tố Ngọc gật đầu, lái xe đưa hắn đi.

Lúc lên xe, Tề Tố Ngọc nói: “Tri Thu, hôm nay Phó Vĩnh Kiệt bị anh dọa đến bẽ mặt trước bàn dân thiên hạ, mất cả quần áo, hắn chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu. Về sau anh nên cẩn thận một chút.”

Diệp Tri Thu quay sang nhìn cô, nghiêm túc nói: “Tố Ngọc, nếu sau này Phó Vĩnh Kiệt lại đến gây sự, cô không cần xen vào. Tôi tự xử lý được! Tôi đường đường là đệ tử Mao Sơn, mấy tên như hắn mà cũng không đối phó nổi thì còn mặt mũi gì lăn lộn giang hồ? Cô cứ đi theo bên cạnh tôi, lại khiến tôi bị trói tay trói chân, không chừng còn bị thiệt oan uổng.”

“Được thôi, sau này tôi sẽ không nhúng tay. Anh tự cẩn thận.” Tề Tố Ngọc mỉm cười.

Hiện giờ, cô đã hiểu rõ bản lĩnh của Diệp Tri Thu, tất nhiên không còn lo chuyện Phó Vĩnh Kiệt báo thù.

Đến ngã ba phía trước, Diệp Tri Thu lên một chiếc taxi, trở về Song Trung Lâu.

Lúc về đến nhà, đã hơn mười giờ tối.

Cửa chính vẫn còn sáng đèn, Liễu Chính Lương và Liễu Yên đều chưa ngủ, dường như đang chờ hắn.

Diệp Tri Thu vội vàng bước vào, hỏi: “Cha vợ, Liễu Yên, có chuyện gì sao?”

“Không có gì lớn, chỉ là phát hiện tung tích của Mã Dần. Ban đầu cứ tưởng hắn đã trốn về Lĩnh Nam, không ngờ hắn vẫn còn quanh quẩn ở Cảng Châu.” Liễu Chính Lương vừa nói, vừa đưa cho hắn một bức ảnh: “Tri Thu, cậu nhớ kỹ mặt mũi tên này, phải bảo vệ Yên Nhi cẩn thận. Tôi cảm giác hắn sẽ ra tay với con bé. Cũng có khả năng hắn sẽ tấn công cậu trực tiếp, nên cậu cũng phải đề phòng.”

Diệp Tri Thu cầm ảnh lên xem, đúng là kẻ mặc đồ đen từng gặp ở miếu Thành Hoàng hôm đó. Có điều ảnh chụp không rõ lắm, hơn nữa hắn đã thay đồ. Nhìn cảnh phía sau thì có vẻ vẫn là khu vực quanh miếu Thành Hoàng.

“Đã phát hiện tung tích hắn rồi, sao không bắt luôn?” Diệp Tri Thu hỏi.

“Đâu dễ vậy? Hắn có thể dẫn dắt bách quỷ dạ hành, còn biết điều khiển Phù Du cương thi và Phi Thiên Dạ Xoa, chỉ sợ đạo hạnh còn hơn cả cậu.” Liễu Chính Lương giờ đây thần trí đã khôi phục, suy nghĩ cũng rõ ràng: “Hai ngày tới cậu cứ thận trọng, để tôi nghĩ cách dẫn rắn ra khỏi hang, dụ hắn lộ diện.”

Diệp Tri Thu gật đầu: “Con hiểu rồi.”

Liễu Chính Lương cũng gật đầu, dặn thêm: “Trước khi bắt được Mã Dần, tuyệt đối không được chủ quan. Tri Thu, nhất định phải bảo vệ Yên Nhi sát bên người, đi đâu theo đó, không được rời ra nửa bước.”

“Không rời nửa bước?” Diệp Tri Thu nhíu mày.

“Đúng, một tấc cũng không rời!”

“Vậy nếu Liễu Yên tắm rửa hay đi vệ sinh, lúc đang ngủ thì sao?” Diệp Tri Thu nhìn cô một cái, rồi quay sang hỏi.

“Yên Nhi sau này là vợ cậu, cần làm gì thì cứ làm, không cần tránh né!” Liễu Chính Lương đáp thẳng thừng.

Diệp Tri Thu trong lòng chấn động, thầm nghĩ: ông cha vợ này đúng là đối xử với mình quá tốt, còn hơn cả cha ruột!

Liễu Yên trừng mắt nhìn cha và Diệp Tri Thu, rồi quay người bước lên lầu: “Tắm rửa, lúc ngủ thì không cần ai đi theo! Sau này tối đến tôi ngủ luôn trong quan tài, ở chung với chị tôi.”

Diệp Tri Thu bật cười, hì hì đi theo sau cô lên lầu: “Tôi đang thực hiện mệnh lệnh của cha vợ, bảo vệ sát bên người…”

Liễu Yên không thèm để ý tới hắn, bước vào phòng mình, lấy hai quyển sách rồi lại quay xuống lầu, đi thẳng vào cung điện dưới lòng đất để nghỉ ngơi.

Diệp Tri Thu vốn còn định tâm sự với cô một lát, nhưng đành bỏ ý định.

Quay về phòng dành cho khách, hắn gọi lão quỷ Hứa Triệu Lân ra.

Hứa Triệu Lân hiện thân, đảo mắt nhìn quanh rồi nói: “Ngươi nói có chuyện muốn hỏi ta, là chuyện gì?”

Diệp Tri Thu gật đầu: “Đêm đó khi bách quỷ xuất hiện, ông đã giúp chúng ta chiến đấu, ta còn chưa cảm ơn ông đâu. Sau đó khi bọn ta vào địa cung, ông đã đi đâu?”

“Ta đánh không lại đám quỷ đó, nên bỏ chạy… À không, không phải là chạy.” Hứa Triệu Lân vội vàng đính chính: “Ta định giúp các ngươi tìm một khẩu súng bắn chim, để đánh lui con Phi Thiên Dạ Xoa kia.”

“Vậy sau đó ông có tìm được không?” Diệp Tri Thu hỏi.

Hứa Triệu Lân lắc đầu: “Không. Cả cái thôn ta lục tung lên mà chẳng tìm thấy gì. Gần sáng, ta còn quay lại xem, nhưng lúc đó các ngươi đã kết thúc trận chiến rồi.”

“Tìm được cũng vô ích thôi. Muốn đối phó với Phi Thiên Dạ Xoa, một hai khẩu súng thì chẳng ăn thua gì.” Diệp Tri Thu nói.

Hứa Triệu Lân gật đầu: “Lúc đó ta cũng không nghĩ được cách gì khác, chỉ còn cách đó là giúp được.”

Diệp Tri Thu cười: “Phi Thiên Dạ Xoa thì ta đánh trọng thương, còn Phù Du cương thi thì tiêu diệt tại chỗ. Nói chung vẫn phải cảm ơn ông. À, ông làm quỷ mấy trăm năm rồi, vẫn cứ lang thang như thế sao?”

“Ta từng là một viên tướng dưới trướng tướng quân Thích Kế Quang, chết trận khi đánh bình loạn ở vùng duyên hải Lĩnh Nam.” Hứa Triệu Lân chậm rãi kể: “Lúc đó thời thế hỗn loạn, triều đình cũng không lo chuyện an táng hay siêu độ, nên chúng ta trở thành cô hồn dã quỷ…”

Hắn thoáng trầm lặng, rồi tiếp: “Ta cũng coi như còn may mắn, hồn phách không tiêu tán, hơn bốn trăm năm qua cứ trôi nổi thế này.”

“Hóa ra là một vị tướng chống giặc, anh hùng dân tộc, thất lễ rồi!” Diệp Tri Thu lập tức đứng dậy, chắp tay hành lễ thật nghiêm túc.

Hứa Triệu Lân hoảng hốt đáp lễ, ngượng ngùng cười: “Cũng chỉ là cô hồn dã quỷ thôi. Mấy chuyện bốn trăm năm trước, giờ còn ai nhớ tới chúng ta đâu.”

Diệp Tri Thu gật gù: “Ông làm quỷ hơn bốn trăm năm, thêm vài chục năm nữa là đến đúng năm trăm năm. Tới lúc đó chắc chắn sẽ có thiên kiếp giáng xuống, khiến ông hồn phi phách tán. Thiên kiếp thì khó tránh, ông định tính sao?”

Hứa Triệu Lân ngẩn người: “Ta chưa từng nghĩ tới chuyện đó. Nếu thật sự tránh không được, vậy thì đành thuận theo số mệnh. Làm quỷ từng ấy năm, cũng đủ rồi, chẳng còn gì tiếc nuối.”

Diệp Tri Thu cười cười: “Chi bằng đi theo ta, cùng trừ ma vệ đạo. Biết đâu sau này còn có thể tu thành chính quả, trở thành Quỷ Tiên. Ta là đệ tử Mao Sơn, khi có cơ hội, sẽ tìm cách giúp ông được một chút.”

“Đa tạ huynh đài… không, đa tạ pháp sư!” Hứa Triệu Lân mừng rỡ, vội vàng thi lễ.

“Khách sáo làm gì. Về sau cứ gọi ta là lão đại là được rồi.” Diệp Tri Thu cười lớn, rồi dùng phù thu lão quỷ lại, sau đó mới đi ngủ.

***

Sáng sớm hôm sau, Diệp Tri Thu và Liễu Yên cùng nhau luyện công trên tầng cao nhất.

“Liễu Yên, lão quỷ Hứa Triệu Lân kia bị tôi thu phục rồi, sau này là người của tôi. Báo trước với ngươi cô tiếng, để lúc gặp không bị giật mình.” Diệp Tri Thu nói.

“Biết rồi. Nhưng đừng để ông ta vào địa cung.” Liễu Yên đáp.

“Tại sao không cho vào?” Diệp Tri Thu hỏi.

1

0

2 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.