0 chữ
Chương 52
Chương 52: Trả hết ân tình, không ai nợ ai
Thế nhưng ngay lúc Diệp Tri Thu chuẩn bị ra tay đối địch, chuyện bất ngờ lại xảy ra trên người Vi Mãn.
Mọi người chỉ nghe “xoẹt” một tiếng, Vi Mãn lao vọt ra, còn cái quần thì rớt lại ngay tại chỗ!
Do Vi Mãn lao tới quá nhanh, quần lại bị vướng lại phía sau nên cuối cùng người chạy ra mà quần thì còn nguyên ở lại.
“A!” Đám đông vây xem không khỏi la to một tiếng kinh hãi.
Vi Mãn đã xông thẳng đến trước mặt Diệp Tri Thu, đang định vung quyền tấn công thì mới giật mình phát hiện mình không mặc quần!
“Má ơi!” Vi Mãn hét to một tiếng, lập tức rụt tay lại, dùng cả hai tay ôm lấy chỗ hiểm, nhảy lùi về sau, vội vàng nhặt quần lên, ôm ngang bụng, ngồi xổm tại chỗ, che chắn lấy thể diện.
Phó Vĩnh Kiệt lúc này vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, vẫn còn hùng hổ vung tay hét lớn: “Tất cả xông lên cho tao! Đánh chết cái thằng nhà quê này cho tao!”
Nhưng đúng lúc hắn vung tay ra lệnh thì “vèo” một cái, quần hắn lại tụt xuống đất.
“A! Gì thế này, thật sự là gặp quỷ rồi hay sao?” Đám đông lại một lần nữa hét lên sợ hãi.
Mấy tên tay sai bên cạnh Phó Vĩnh Kiệt đang định lao tới, thì thấy quần của hắn rơi xuống lần nữa, tất cả đều chết trân tại chỗ, không ai dám nhúc nhích.
Diệp Tri Thu chỉ tay vào đám tay chân kia, quát lớn: “Mấy người đó, lo mà giữ chặt quần mình! Tất cả kéo cao lưng quần lên cho tao!”
Vừa nghe xong, mấy tên kia như bừng tỉnh khỏi mộng, vội vàng hai tay giữ chặt quần, chạy lại đứng vây quanh che cho Phó Vĩnh Kiệt và Vi Mãn, giúp họ che giấu sự xấu hổ.
Diệp Tri Thu quay đầu nhìn xung quanh, chỉ vào đám người vây xem: “Còn mấy người nữa, cẩn thận đấy nhé…”
Chưa nói dứt câu, toàn bộ đám đông đều cảm thấy bất an, ai nấy lập tức đưa tay giữ chặt lưng quần, thần sắc khẩn trương, không ai dám lơ là.
Một vài nữ sinh nhanh nhẹn hơn còn lập tức ngồi xổm xuống, ôm bụng thủ thế phòng ngừa. Nam mà bị tụt quần thì cùng lắm là xấu hổ, nhưng nữ mà gặp phải thì còn mặt mũi nào nữa?
“Cách sơn đả ngưu*, biểu diễn đến đây là kết thúc. Cảm ơn quý vị đã theo dõi.”
Diệp Tri Thu bật cười ha hả, gọi Đàm Tư Mai quay lại, rồi kéo tay Tề Tố Ngọc, ung dung rời đi.
(*“Cách sơn đả ngưu” thành ngữ, ý chỉ đánh gián tiếp, ra tay mà người bị hại không biết ai làm.)
Vừa vào tới hầm để xe, Tề Tố Ngọc lập tức leo lên xe, nổ máy rời đi.
Phó Vĩnh Kiệt và Vi Mãn thì vẫn còn ngồi xổm ôm quần dưới đất, không dám nhúc nhích, chỉ biết trơ mắt nhìn Diệp Tri Thu và Tề Tố Ngọc đi xa dần.
Qua một con phố, Tề Tố Ngọc không nhịn được nữa, phấn khích hỏi: “Tri Thu, anh đỉnh thật đấy! Vừa rồi làm sao mà anh làm được thế? Là pháp thuật Mao Sơn phải không?”
“Chuyện đó không phải tôi làm đâu. Tôi không có vô duyên vô cớ đi giở trò đồϊ ҍạϊ như vậy.”
Diệp Tri Thu cười khổ, lắc đầu nói: “Tôi còn chưa kịp ra tay, Phó Vĩnh Kiệt đã mất mặt rồi. Cũng coi như là báo ứng cho hắn. Nhưng mà vụ này mà lan ra, người ta tưởng là tôi làm thật, vậy chẳng phải ảnh hưởng đến danh tiếng đệ tử Mao Sơn hay sao?”
“Không phải anh làm? Vậy ai làm chứ?” Tề Tố Ngọc bán tín bán nghi.
“Là một lão quỷ làm. Cô tấp xe vào lề một chút, tôi gọi ông ta lên.”
Ngay lúc Phó Vĩnh Kiệt tụt quần lần đầu, Diệp Tri Thu đã cảm nhận ra là lão quỷ Hứa Triệu Lân đang giở trò. Lão ta tu hành mấy trăm năm, loại trò như âm thầm giật quần hai tên kia chỉ là chuyện cỏn con. Nếu muốn, ban ngày hiện hình tát cho hai tên kia mỗi đứa một cái, cũng nhẹ như không.
Từ sau đêm Bách Quỷ Dạ Hành, Diệp Tri Thu cũng không còn gặp lại Hứa Triệu Lân nữa. Không ngờ hôm nay, ngay trước cổng Đại học Cảng Châu, lại tình cờ chạm mặt lão ta ở nơi này.
Tề Tố Ngọc lập tức đánh lái tấp xe vào lề, quay đầu lại dò xét: “Lão quỷ nào vậy? Có dọa người không? Ở đâu thế?”
Từng gặp qua Đàm Tư Mai, cũng từng tận mắt thấy Diệp Tri Thu đối đầu với Miêu quỷ, nên giờ đây năng lực chấp nhận những chuyện kỳ dị của Tề Tố Ngọc đã mạnh hơn nhiều, không còn dễ dàng sợ hãi như trước nữa.
“Không có dọa người đâu. Là một vị mỹ nam cổ trang.”
Diệp Tri Thu nói rồi nhảy xuống xe, vừa đi vừa đưa mắt quan sát xung quanh.
Dựa theo suy đoán của hắn, Hứa Triệu Lân đã âm thầm giúp mình một tay, nhất định cũng sẽ xuất hiện, ít nhất là đến chào một câu cho có lệ.
Quả nhiên, chỉ vài phút sau, một luồng âm phong lượn quanh dưới lòng đường, cuốn tới chỗ Diệp Tri Thu đang đứng, quẩn quanh một vòng trước mặt hắn.
Diệp Tri Thu lập tức quay đầu trở lại xe, mở cửa bước lên, đồng thời nói khẽ: “Lên xe nói chuyện đi, lão quỷ.”
Dù sao nơi này cũng là đầu phố náo nhiệt, Hứa Triệu Lân không thể tùy tiện hiện thân ngoài đường. Nhỡ làm rối loạn, có khi còn rước phiền toái không đáng có cho cả hai bên.
Khi Diệp Tri Thu đã ngồi lại vào ghế, liền quay sang dặn Tề Tố Ngọc: “Lão quỷ đến rồi đấy, sắp hiện thân. Cô đừng sợ.”
Tề Tố Ngọc liền nắm chặt lấy cánh tay Diệp Tri Thu, vừa hồi hộp vừa phấn khích, ánh mắt chăm chú nhìn về phía ghế sau.
Một luồng gió lạnh thoảng qua, rồi ngay sau đó lão quỷ Hứa Triệu Lân đột ngột hiện hình.
Lão mặc trường bào cổ, tóc búi cao, thần thái phiêu dật, cả người toát lên phong thái cổ nhân, chẳng khác gì một đại hiệp từ trong truyện bước ra. Lão an nhiên ngồi ngay ngắn trên ghế sau, nét mặt điềm tĩnh.
“Oa! Đúng là một… một vị tiền bối… mà cũng đẹp trai thật đấy!”
Tề Tố Ngọc tròn mắt nhìn Hứa Triệu Lân, vừa sững sờ vừa thán phục.
Hứa Triệu Lân lúc này lại sa sầm nét mặt, nhìn Diệp Tri Thu nói: “Lần trước ta uống mấy chén rượu của ngươi, hôm nay xem như trả hết nhân tình. Về sau nước sông không phạm nước giếng, ai đi đường nấy, không còn nợ gì nhau nữa.”
Diệp Tri Thu nhíu mày: “Lão quỷ, hôm nay ta đâu có gọi ông ra tay. Ông tự dưng ra kéo quần hai tên kia, giờ thiên hạ đều tưởng là ta làm! Ta là đệ tử Mao Sơn, người trong chính đạo, sau này lời đồn truyền ra ngoài, nói ta ở nơi công cộng giở trò tụt quần người khác, vậy chẳng phải bị coi là đồ hạ lưu sao? Ông như thế không phải giúp ta, mà là hại ta!”
Hứa Triệu Lân ngẩn ra, mãi một lúc sau mới lí nhí nói: “Xin lỗi, là ta suy nghĩ không chu toàn.”
Diệp Tri Thu thở dài, lắc đầu: “Chuyện này nếu truyền tới tai người trong đạo môn, ta sẽ bị gièm pha châm chọc. Thực ra mấy tên cặn bã đó, chẳng cần ông ra tay ta cũng có thể xử lý được. Giờ thì hay rồi, thanh danh của ta bao nhiêu năm, lại hủy hoại trong tay ông!”
Hứa Triệu Lân đưa tay gãi đầu, vẻ mặt hối lỗi: “Xin lỗi thật mà. Lúc đó ta thật sự không nghĩ xa như vậy. Chỉ là thấy ngươi sắp ra tay, muốn giúp một chút, nên mới…”
“Thôi thôi, ông cũng có lòng tốt.”
Diệp Tri Thu phẩy tay bỏ qua, rồi lấy ra một lá bùa vàng, nói: “Ông cứ theo ta tạm một thời gian. Đợi lúc rảnh, ta mời ông uống vài ly coi như chuộc lỗi. Với lại, còn chuyện đêm hôm đó ta muốn hỏi thêm.”
Lão quỷ này đạo hạnh rất cao, Diệp Tri Thu cũng có ý định giữ lại bên mình làm một trợ thủ. Đàm Tư Mai dù sao cũng còn yếu, rất nhiều việc không thể nhờ cậy, mà hiện giờ Diệp Tri Thu cần một người có thể thật sự giúp sức.
Hứa Triệu Lân do dự một chút, rồi cả thân hình lập tức hóa thành một làn khói mỏng, chui vào trong lá bùa.
“Yên tâm đi, lão Hứa. Ta biết ông không có ác ý. Ta sẽ không giam cầm ông.”
Diệp Tri Thu nói, rồi cẩn thận cất bùa vào túi.
Tề Tố Ngọc vẫn còn ngây người vì tất cả những gì vừa xảy ra, đến nỗi quên cả chuyện lái xe.
“Lái xe đi, đại tiểu thư. Về nhà rồi tôi trị liệu tiếp cho cô.”
Diệp Tri Thu nhắc.
Tề Tố Ngọc lúc này mới giật mình tỉnh lại, lập tức quay lại vô-lăng, lái xe tiếp tục về nhà.
Khi gần đến biệt thự nhà họ Tề, cô đột nhiên nói nhỏ: “Tri Thu, chuyện hôm nay chỉnh tên Phó Vĩnh Kiệt, tuyệt đối đừng nhắc gì với cha tôi. Coi như chưa từng xảy ra.”
“Tôi hiểu rồi.” Diệp Tri Thu khẽ gật đầu.
Quả nhiên, khi gặp Tề Tu Bình, hắn chỉ trò chuyện dăm ba câu chuyện gia đình, tuyệt nhiên không đả động gì đến chuyện đã xảy ra ở Đại học Cảng Châu.
Sau bữa tối, Diệp Tri Thu tiến hành đợt trị liệu cuối cùng cho Tề Tố Ngọc.
Đang trong lúc trị liệu, đột nhiên điện thoại Diệp Tri Thu vang lên. Nhìn thấy người gọi, hắn hơi bất ngờ, là Liễu Yên.
Diệp Tri Thu vội chuyển máy, đi vài bước tránh ra chỗ khác, hạ giọng: “Liễu Yên? Có chuyện gì sao?”
P/S: Mình để Diệp Tri Thu xưng ta với quỷ nha, vì Hứa Triệu Lân là quỷ từ cổ đại nên để ổng vẫn giữ cách xưng hô cổ đại ạ
Mọi người chỉ nghe “xoẹt” một tiếng, Vi Mãn lao vọt ra, còn cái quần thì rớt lại ngay tại chỗ!
Do Vi Mãn lao tới quá nhanh, quần lại bị vướng lại phía sau nên cuối cùng người chạy ra mà quần thì còn nguyên ở lại.
“A!” Đám đông vây xem không khỏi la to một tiếng kinh hãi.
Vi Mãn đã xông thẳng đến trước mặt Diệp Tri Thu, đang định vung quyền tấn công thì mới giật mình phát hiện mình không mặc quần!
“Má ơi!” Vi Mãn hét to một tiếng, lập tức rụt tay lại, dùng cả hai tay ôm lấy chỗ hiểm, nhảy lùi về sau, vội vàng nhặt quần lên, ôm ngang bụng, ngồi xổm tại chỗ, che chắn lấy thể diện.
Phó Vĩnh Kiệt lúc này vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, vẫn còn hùng hổ vung tay hét lớn: “Tất cả xông lên cho tao! Đánh chết cái thằng nhà quê này cho tao!”
“A! Gì thế này, thật sự là gặp quỷ rồi hay sao?” Đám đông lại một lần nữa hét lên sợ hãi.
Mấy tên tay sai bên cạnh Phó Vĩnh Kiệt đang định lao tới, thì thấy quần của hắn rơi xuống lần nữa, tất cả đều chết trân tại chỗ, không ai dám nhúc nhích.
Diệp Tri Thu chỉ tay vào đám tay chân kia, quát lớn: “Mấy người đó, lo mà giữ chặt quần mình! Tất cả kéo cao lưng quần lên cho tao!”
Vừa nghe xong, mấy tên kia như bừng tỉnh khỏi mộng, vội vàng hai tay giữ chặt quần, chạy lại đứng vây quanh che cho Phó Vĩnh Kiệt và Vi Mãn, giúp họ che giấu sự xấu hổ.
Diệp Tri Thu quay đầu nhìn xung quanh, chỉ vào đám người vây xem: “Còn mấy người nữa, cẩn thận đấy nhé…”
Chưa nói dứt câu, toàn bộ đám đông đều cảm thấy bất an, ai nấy lập tức đưa tay giữ chặt lưng quần, thần sắc khẩn trương, không ai dám lơ là.
“Cách sơn đả ngưu*, biểu diễn đến đây là kết thúc. Cảm ơn quý vị đã theo dõi.”
Diệp Tri Thu bật cười ha hả, gọi Đàm Tư Mai quay lại, rồi kéo tay Tề Tố Ngọc, ung dung rời đi.
(*“Cách sơn đả ngưu” thành ngữ, ý chỉ đánh gián tiếp, ra tay mà người bị hại không biết ai làm.)
Vừa vào tới hầm để xe, Tề Tố Ngọc lập tức leo lên xe, nổ máy rời đi.
Phó Vĩnh Kiệt và Vi Mãn thì vẫn còn ngồi xổm ôm quần dưới đất, không dám nhúc nhích, chỉ biết trơ mắt nhìn Diệp Tri Thu và Tề Tố Ngọc đi xa dần.
Qua một con phố, Tề Tố Ngọc không nhịn được nữa, phấn khích hỏi: “Tri Thu, anh đỉnh thật đấy! Vừa rồi làm sao mà anh làm được thế? Là pháp thuật Mao Sơn phải không?”
Diệp Tri Thu cười khổ, lắc đầu nói: “Tôi còn chưa kịp ra tay, Phó Vĩnh Kiệt đã mất mặt rồi. Cũng coi như là báo ứng cho hắn. Nhưng mà vụ này mà lan ra, người ta tưởng là tôi làm thật, vậy chẳng phải ảnh hưởng đến danh tiếng đệ tử Mao Sơn hay sao?”
“Không phải anh làm? Vậy ai làm chứ?” Tề Tố Ngọc bán tín bán nghi.
“Là một lão quỷ làm. Cô tấp xe vào lề một chút, tôi gọi ông ta lên.”
Ngay lúc Phó Vĩnh Kiệt tụt quần lần đầu, Diệp Tri Thu đã cảm nhận ra là lão quỷ Hứa Triệu Lân đang giở trò. Lão ta tu hành mấy trăm năm, loại trò như âm thầm giật quần hai tên kia chỉ là chuyện cỏn con. Nếu muốn, ban ngày hiện hình tát cho hai tên kia mỗi đứa một cái, cũng nhẹ như không.
Từ sau đêm Bách Quỷ Dạ Hành, Diệp Tri Thu cũng không còn gặp lại Hứa Triệu Lân nữa. Không ngờ hôm nay, ngay trước cổng Đại học Cảng Châu, lại tình cờ chạm mặt lão ta ở nơi này.
Tề Tố Ngọc lập tức đánh lái tấp xe vào lề, quay đầu lại dò xét: “Lão quỷ nào vậy? Có dọa người không? Ở đâu thế?”
Từng gặp qua Đàm Tư Mai, cũng từng tận mắt thấy Diệp Tri Thu đối đầu với Miêu quỷ, nên giờ đây năng lực chấp nhận những chuyện kỳ dị của Tề Tố Ngọc đã mạnh hơn nhiều, không còn dễ dàng sợ hãi như trước nữa.
“Không có dọa người đâu. Là một vị mỹ nam cổ trang.”
Diệp Tri Thu nói rồi nhảy xuống xe, vừa đi vừa đưa mắt quan sát xung quanh.
Dựa theo suy đoán của hắn, Hứa Triệu Lân đã âm thầm giúp mình một tay, nhất định cũng sẽ xuất hiện, ít nhất là đến chào một câu cho có lệ.
Quả nhiên, chỉ vài phút sau, một luồng âm phong lượn quanh dưới lòng đường, cuốn tới chỗ Diệp Tri Thu đang đứng, quẩn quanh một vòng trước mặt hắn.
Diệp Tri Thu lập tức quay đầu trở lại xe, mở cửa bước lên, đồng thời nói khẽ: “Lên xe nói chuyện đi, lão quỷ.”
Dù sao nơi này cũng là đầu phố náo nhiệt, Hứa Triệu Lân không thể tùy tiện hiện thân ngoài đường. Nhỡ làm rối loạn, có khi còn rước phiền toái không đáng có cho cả hai bên.
Khi Diệp Tri Thu đã ngồi lại vào ghế, liền quay sang dặn Tề Tố Ngọc: “Lão quỷ đến rồi đấy, sắp hiện thân. Cô đừng sợ.”
Tề Tố Ngọc liền nắm chặt lấy cánh tay Diệp Tri Thu, vừa hồi hộp vừa phấn khích, ánh mắt chăm chú nhìn về phía ghế sau.
Một luồng gió lạnh thoảng qua, rồi ngay sau đó lão quỷ Hứa Triệu Lân đột ngột hiện hình.
Lão mặc trường bào cổ, tóc búi cao, thần thái phiêu dật, cả người toát lên phong thái cổ nhân, chẳng khác gì một đại hiệp từ trong truyện bước ra. Lão an nhiên ngồi ngay ngắn trên ghế sau, nét mặt điềm tĩnh.
“Oa! Đúng là một… một vị tiền bối… mà cũng đẹp trai thật đấy!”
Tề Tố Ngọc tròn mắt nhìn Hứa Triệu Lân, vừa sững sờ vừa thán phục.
Hứa Triệu Lân lúc này lại sa sầm nét mặt, nhìn Diệp Tri Thu nói: “Lần trước ta uống mấy chén rượu của ngươi, hôm nay xem như trả hết nhân tình. Về sau nước sông không phạm nước giếng, ai đi đường nấy, không còn nợ gì nhau nữa.”
Diệp Tri Thu nhíu mày: “Lão quỷ, hôm nay ta đâu có gọi ông ra tay. Ông tự dưng ra kéo quần hai tên kia, giờ thiên hạ đều tưởng là ta làm! Ta là đệ tử Mao Sơn, người trong chính đạo, sau này lời đồn truyền ra ngoài, nói ta ở nơi công cộng giở trò tụt quần người khác, vậy chẳng phải bị coi là đồ hạ lưu sao? Ông như thế không phải giúp ta, mà là hại ta!”
Hứa Triệu Lân ngẩn ra, mãi một lúc sau mới lí nhí nói: “Xin lỗi, là ta suy nghĩ không chu toàn.”
Diệp Tri Thu thở dài, lắc đầu: “Chuyện này nếu truyền tới tai người trong đạo môn, ta sẽ bị gièm pha châm chọc. Thực ra mấy tên cặn bã đó, chẳng cần ông ra tay ta cũng có thể xử lý được. Giờ thì hay rồi, thanh danh của ta bao nhiêu năm, lại hủy hoại trong tay ông!”
Hứa Triệu Lân đưa tay gãi đầu, vẻ mặt hối lỗi: “Xin lỗi thật mà. Lúc đó ta thật sự không nghĩ xa như vậy. Chỉ là thấy ngươi sắp ra tay, muốn giúp một chút, nên mới…”
“Thôi thôi, ông cũng có lòng tốt.”
Diệp Tri Thu phẩy tay bỏ qua, rồi lấy ra một lá bùa vàng, nói: “Ông cứ theo ta tạm một thời gian. Đợi lúc rảnh, ta mời ông uống vài ly coi như chuộc lỗi. Với lại, còn chuyện đêm hôm đó ta muốn hỏi thêm.”
Lão quỷ này đạo hạnh rất cao, Diệp Tri Thu cũng có ý định giữ lại bên mình làm một trợ thủ. Đàm Tư Mai dù sao cũng còn yếu, rất nhiều việc không thể nhờ cậy, mà hiện giờ Diệp Tri Thu cần một người có thể thật sự giúp sức.
Hứa Triệu Lân do dự một chút, rồi cả thân hình lập tức hóa thành một làn khói mỏng, chui vào trong lá bùa.
“Yên tâm đi, lão Hứa. Ta biết ông không có ác ý. Ta sẽ không giam cầm ông.”
Diệp Tri Thu nói, rồi cẩn thận cất bùa vào túi.
Tề Tố Ngọc vẫn còn ngây người vì tất cả những gì vừa xảy ra, đến nỗi quên cả chuyện lái xe.
“Lái xe đi, đại tiểu thư. Về nhà rồi tôi trị liệu tiếp cho cô.”
Diệp Tri Thu nhắc.
Tề Tố Ngọc lúc này mới giật mình tỉnh lại, lập tức quay lại vô-lăng, lái xe tiếp tục về nhà.
Khi gần đến biệt thự nhà họ Tề, cô đột nhiên nói nhỏ: “Tri Thu, chuyện hôm nay chỉnh tên Phó Vĩnh Kiệt, tuyệt đối đừng nhắc gì với cha tôi. Coi như chưa từng xảy ra.”
“Tôi hiểu rồi.” Diệp Tri Thu khẽ gật đầu.
Quả nhiên, khi gặp Tề Tu Bình, hắn chỉ trò chuyện dăm ba câu chuyện gia đình, tuyệt nhiên không đả động gì đến chuyện đã xảy ra ở Đại học Cảng Châu.
Sau bữa tối, Diệp Tri Thu tiến hành đợt trị liệu cuối cùng cho Tề Tố Ngọc.
Đang trong lúc trị liệu, đột nhiên điện thoại Diệp Tri Thu vang lên. Nhìn thấy người gọi, hắn hơi bất ngờ, là Liễu Yên.
Diệp Tri Thu vội chuyển máy, đi vài bước tránh ra chỗ khác, hạ giọng: “Liễu Yên? Có chuyện gì sao?”
P/S: Mình để Diệp Tri Thu xưng ta với quỷ nha, vì Hứa Triệu Lân là quỷ từ cổ đại nên để ổng vẫn giữ cách xưng hô cổ đại ạ
1
0
2 tuần trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
