TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 35
Chương 35: Một người trấn cửa, vạn quỷ không thể xông vào

Diệp Tri Thu vừa mới tỉnh dậy từ giấc mộng đầy đau thương, lại thấy Liễu Tuyết nước mắt lưng tròng, dáng vẻ bi ai, không khỏi xót xa trong lòng. Nàng vươn tay lau đi giọt lệ nơi khóe mắt của Liễu Tuyết, dịu dàng hỏi: "Tuyết Nhi, vừa rồi trong mơ là thật sao? Em cũng có mặt trong giấc mộng của anh à?"

"Anh mơ thấy gì mà khi thì kêu to, khi thì gào khóc thế?" Giọng của Liễu Yên vang lên từ đỉnh khung phía trên.

"Tôi…" Diệp Tri Thu lúc này mới hoàn toàn tỉnh hẳn, ngẩng đầu nhìn lên vòm trần địa cung: "Tôi vừa mơ thấy chị cô. Cô ấy bị một tia sét đánh trúng, biến thành tượng đá, từ mây trời rơi xuống. Liễu Yên, chị gái cô cũng khóc, cô ấy không thật sự chết, cô ấy có cảm giác, có cảm xúc như người sống!"

Liễu Yên im lặng một lát rồi hỏi tiếp: "Có phải anh cũng mơ thấy một ngọn núi cao, trên núi có cung điện?"

"Ấy, sao cô cũng biết?" Diệp Tri Thu kinh ngạc, lập tức bật dậy từ trong quan tài.

"Dĩ nhiên tôi biết. Bởi vì mỗi lần ngủ cùng chị ấy, tôi cũng nằm mơ y như vậy. Lần nào cũng thế, chị ấy đưa tôi bay về phía cung điện, sau đó bị thiên lôi đánh rơi." Liễu Yên đáp.

Diệp Tri Thu trong lòng run lên: Chà chà, xem ra giấc mơ này không phải tầm thường!

Một lúc lâu sau hắn mới hoàn hồn lại, nghiêm túc nói: "Tôi hiểu rồi, đây chắc là tín hiệu chị cô đang gửi cho chúng ta. Căn bệnh của cô ấy nhất định có liên quan tới giấc mộng này, liên quan đến ngọn núi và cung điện trong mộng."

"Tôi cũng nghĩ như vậy. Nhưng tôi không biết ngọn núi đó ở đâu, càng không hiểu cung điện ấy có ý nghĩa gì." Liễu Yên thở dài.

Diệp Tri Thu trầm ngâm một lúc rồi an ủi: "Đừng vội nản, đây là một manh mối, có còn hơn không. Chờ tôi điều tra thêm, nhất định sẽ làm rõ bí mật ẩn sau nó."

"Đi ăn cơm thôi." Liễu Yên nói.

Diệp Tri Thu nhìn đồng hồ, không ngờ một giấc mộng ngắn lại trôi qua mấy tiếng đồng hồ. Lúc này đã là chạng vạng tối.

Hắn cúi người dặn dò: "Tuyết Nhi, anh ra ngoài ăn cơm, ăn xong sẽ lại vào với em."

Nói rồi, Diệp Tri Thu giúp Liễu Tuyết đắp lại chăn, đứng nhìn cô hồi lâu mới rời khỏi địa cung.

Liễu Yên cũng từ trên lầu bước xuống, vào bếp chuẩn bị cơm chiều.

Bữa tối rất đơn giản, mỗi người một bát mì.

Ăn xong thì trời đã tối đen. Diệp Tri Thu dặn Liễu Yên: "Đêm nay tôi canh giữ bên ngoài, cô ở trong với chị cô. Bất kể xảy ra chuyện gì, cô cũng đừng ra ngoài. Cứ giao cho tôi đối phó."

"Mới mười hai tháng bảy, chắc cũng chưa đến mức có chuyện lớn. Anh chỉ cần đề phòng một chút là được. Tôi ở trong địa cung, cũng có thể quan sát được động tĩnh bên ngoài. Nếu có việc gì, tôi sẽ ra hỗ trợ." Liễu Yên nói.

Diệp Tri Thu chăm chú nhìn cô, hỏi: "Liễu Yên, cô nói thật cho tôi biết đi. Có phải cô biết pháp thuật? Đạo hạnh cao đến mức nào?"

Liễu Yên lắc đầu: "Ta không biết pháp thuật."

"Không thể nào! Tôi không tin!" Diệp Tri Thu lắc đầu.

Liễu Yên kiến thức rộng, mưu trí sâu, đối mặt chuyện lạ cũng rất bình tĩnh, nói chuyện về thần quỷ đâu ra đấy, sao có thể không biết pháp thuật được?

Liễu Yên đáp: "Tôi thật sự không biết pháp thuật. Nhưng tôi có giác quan nhạy bén hơn người, nên cảm nhận được sự tồn tại của quỷ hồn."

"Vậy mà cô còn nói sẽ giúp tôi, định giúp kiểu gì?" Diệp Tri Thu gặng hỏi.

"Không biết pháp thuật không có nghĩa là không thể đối phó quỷ hồn. Tôi có mang theo vài pháp khí phòng thân, đều do cha tôi lấy từ cổ mộ về. Mà cha tôi cũng chẳng học hành tử tế gì về pháp thuật, chỉ biết mấy thứ linh tinh, thường ngày cũng chỉ dựa vào pháp khí để phòng thân thôi." Liễu Yên giải thích.

Diệp Tri Thu ngẫm lại, quả thực trong ngoài nhà họ Liễu không hề có dấu hiệu gì của pháp thuật đạo môn.

"Cô nhạy cảm như vậy, có thể nhìn thấy quỷ hồn sao?" Hắn vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng, hỏi thêm.

"Đúng vậy, chắc là cái gọi là “Âm Dương Nhãn” đấy." Liễu Yên gật đầu.

Diệp Tri Thu bật cười, nói: "Côcó Âm Dương Nhãn á? Không thể nào!"

Liễu Yên hơi nhíu mày: "Có thể thấy được quỷ hồn, chẳng lẽ không phải Âm Dương Nhãn sao?"

Diệp Tri Thu lắc đầu, tỏ vẻ tiếc nuối: "Xem ra cô thật sự không hiểu gì về mấy thứ trong đạo môn rồi. Người thường mà nhìn thấy quỷ, cái đó gọi là "thông linh nhãn". Còn như tôi, nhờ tu luyện đạo pháp mới có thể thấy quỷ hồn, mới được gọi là Âm Dương Nhãn."

"Đều là nhìn thấy quỷ cả, khác nhau chỗ nào?" Liễu Yên nghiêm túc hỏi.

"Khác nhau rất lớn." Diệp Tri Thu cười đắc ý: "Âm Dương Nhãn thật sự thì hai mắt chia ra âm và dương, mỗi bên có công dụng riêng. Mắt trái là âm, có thể nhìn thấy vong hồn người chết; mắt phải là dương, có thể tụ khí trong cơ thể, phát ra hồng quang để trấn áp quỷ hồn. Nói dễ hiểu, Âm Dương Nhãn không chỉ nhìn thấy được quỷ, mà luyện đến một mức độ nhất định, chỉ cần trừng mắt phải thôi là có thể khiến quỷ hồn đứng yên tại chỗ."

"Vậy lợi hại đến thế à? Giờ anh có thể dùng Âm Dương Nhãn định trụ quỷ hồn chưa?" Liễu Yên kinh ngạc hỏi.

Diệp Tri Thu lắc đầu: "Tôi vẫn chưa đạt tới mức đó, nhưng khi mở mắt phải ra, cũng đủ khiến quỷ hồn bị chấn nhϊếp, không dám manh động."

"Xem ra anh cũng không phải hạng tầm thường." Liễu Yên khẽ cười.

Trong trí nhớ của Diệp Tri Thu, đây là lần thứ hai hắn thấy Liễu Yên mỉm cười với mình.

Diệp Tri Thu nhếch môi cười: "Không phải tôi cố giấu bản lĩnh đâu, chỉ là chưa đến lúc thì không cần ra tay. Gϊếŧ gà sao phải dùng dao mổ trâu? Cô yên tâm, đến lúc cần tung chiêu, tôi nhất định cho cô thấy mở mang tầm mắt."

"Được, tôi tin anh. Tôi đi tắm trước, lát nữa xuống với chị tôi. Việc bên ngoài giao cho anh." Liễu Yên cười, quay người lên lầu.

"Yên tâm, một mình tôi đủ giữ cửa, đảm bảo quỷ thần không dám bén mảng!" Diệp Tri Thu nói đầy tự tin.

Trời dần tối hẳn, nửa vành trăng treo lơ lửng giữa không trung.

Diệp Tri Thu lấy một ít chu sa, pha với nước, rồi đem rắc quanh cửa trước, sân sau và trên mái nhà họ Liễu.

Liễu Yên nói đúng, nếu bày trận pháp thì dễ bị người phá hỏng, nhưng dùng nước chu sa vẩy quanh nhà có thể tăng cường dương khí, khiến những vong hồn yếu không dám tới gần. Nếu có xảy ra giao đấu với quỷ, từ khí trường mà nói, hắn sẽ chiếm lợi thế.

Sắp xếp đơn giản xong xuôi, Diệp Tri Thu khóa chặt cửa lớn, mang theo chiếu gối, leo lên mái nhà hóng gió.

Lúc này, Liễu Yên đã xuống tầng hầm, ở bên cạnh Liễu Tuyết.

Bóng đêm mỗi lúc một dày, khắp nơi yên ắng lạ thường.

Diệp Tri Thu mở âm nhãn quan sát bốn phía, phát hiện các loại tử linh và cô hồn dã quỷ đang dần xuất hiện.

Tuy vậy, những vong linh cấp thấp này vì có lớp bố trí quanh nhà nên không dám lại gần, chỉ lởn vởn trên đường cái phía trước thôn. Cũng có vài hồn ma lơ lửng trên mái nhà bên cạnh, như đang lang thang tìm kiếm thứ gì.

Diệp Tri Thu gật đầu, gọi Đàm Tư Mai ra, hỏi: "Tư Mai, giờ chị cảm thấy thế nào rồi?"

"Vẫn còn yếu lắm. Còn kém xa lúc trước." Đàm Tư Mai đáp.

"Không sao, tôi sẽ giúp chị tụ âm cố dương, củng cố hồn phách lại một chút." Diệp Tri Thu gật đầu, rồi thu lại dương khí quanh người mình, cất Đàm Tư Mai vào linh khí, sau đó rời khỏi mái nhà, đi qua nóc nhà bên cạnh.

Tới nơi, hắn ngồi xếp bằng niệm chú, tụ khí dẫn hồn.

"Cửu U sinh sương đen, lập hiện Phong Đô sơn. Sáu hiểu rõ lanh lảnh, u ngục trọng chốt mở. Cô hồn cũng dã quỷ, nghe ta truyền sắc lệnh..."

Những vong hồn xung quanh vốn không có đạo hạnh, vừa nghe chú ngữ đã như bị dẫn dắt, lảo đảo tụ lại quanh hắn, tựa như xem một trò xiếc, vây thành một vòng tròn lớn quanh Diệp Tri Thu.

1

0

2 tuần trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.