0 chữ
Chương 34
Chương 34: Đồng quan cộng gối, cùng nhau vào mộng
“Quả nhiên không phải người đàng hoàng, dám đi mua thứ đồ như vậy!” Diệp Tri Thu cau mày, lại hỏi: “Sao trong cửa hàng nhà ta lại có cả mấy món tà môn như thế? Xương quỷ La Sát lợi hại cỡ nào, nếu không có pháp khí trấn áp hoặc bùa chú phong ấn, dễ dàng lấy mạng người đó! Một mình lão Tạ ở trong tiệm, không sợ à?”
Liễu Yên thản nhiên đáp: “Có người mua thì có người bán, làm ăn kiếm tiền kiểu gì chẳng có người làm. Có gì phải ngạc nhiên? Còn về chú Phàm, anh không cần lo, ông ấy mạng lớn lắm.”
“Thôi được. Nhưng người kia mà mua xương quỷ La Sát, rất có khả năng là để đi hại người đó.”
“Trên đời này, bất kỳ công cụ nào cũng có thể hại người, đâu chỉ riêng gì xương quỷ La Sát? Một con dao phay, một cái chày cán bột cũng có thể gϊếŧ người. Chúng ta có thể quản hết sao?” Liễu Yên nói rồi đứng dậy, gom chén đũa mang vào bếp.
Diệp Tri Thu cũng lắc đầu, rõ ràng không đồng tình với quan điểm của cô.
Dao phay với chày cán bột đúng là có thể gϊếŧ người, nhưng mục đích tồn tại của chúng là để nấu ăn, không phải để gϊếŧ người.
Còn quỷ cốt La Sát thì khác, bản thân nó chính là tà vật, tuyệt đối không thể dùng để làm chuyện gì tốt đẹp.
Chỉ là mấy lời này, Diệp Tri Thu đành nuốt vào trong lòng, không tiện nói ra. Bởi vì có nói thì cũng vô ích, với tính cách của Liễu Yên, chắc chắn sẽ không tiếp thu quan điểm của hắn.
Ăn cơm xong, Diệp Tri Thu biểu hiện vô cùng tích cực trước mặt cô, nói: “Tôi đi bố trí ngay đây, sẽ biến nhà thành nơi phòng thủ kiên cố, đảm bảo bất kỳ yêu ma quỷ quái nào cũng không đến gần được chị gái cô.”
“Bố trí thế nào?” Liễu Yên hỏi.
“Bố trí trận pháp ở trước và sau nhà, thiết lập mấy lớp cản trở.”
“Vô dụng thôi. Mấy cái đó chỉ có tác dụng đối phó với quỷ hồn bình thường, chứ không chịu nổi người sống đến phá hoại. Nếu gặp phải người không đầu hoặc ai đó có âm mưu, trực tiếp phá trận của anh thì chẳng phải công dã tràng sao? Phải biết, có một số loại quỷ mị là có chủ nhân đứng sau.” Liễu Yên nhắc nhở.
Diệp Tri Thu nhíu mày: “Vậy theo cô thì phải làm sao? Tôi đã mua đủ thứ rồi, giờ cô lại nói thế? Biết vậy tôi khỏi đi Cảng Châu mua đồ, còn để cô kiếm lời!”
“Đem hết đồ bỏ xuống tầng hầm ngầm. Chúng ta chỉ cần canh giữ nơi đó là được. Từ đêm nay bắt đầu, luân phiên trực đêm, một người trên lầu, một người dưới tầng hầm. Giờ chưa có việc gì, anh lên ngủ một lát đi, dưỡng sức một chút, kẻo tối lại ngủ gật.” Liễu Yên nói.
Diệp Tri Thu gật đầu, định lên lầu: “Được rồi, tôi đi nghỉ.”
Kỳ thực hắn cũng chẳng bận tâm. Dù không có bày bố gì, chỉ dựa vào bản lĩnh đạo pháp cùng pháp khí trong tay, hắn vẫn tin có thể bảo vệ được Liễu Tuyết chu toàn.
Bày trận bày pháp chủ yếu là để làm Liễu Yên an tâm mà thôi.
“Khoan đã, anh đi ngủ dưới tầng hầm đi, tiện thể bầu bạn với chị tôi.” Liễu Yên lại nói thêm.
“Hả? Nhưng tầng hầm không có giường mà?” Diệp Tri Thu sửng sốt.
“Ngủ bên cạnh chị ấy là được, tiện canh giữ.” Liễu Yên nói tiếp.
“Hả? Vậy có ổn không?” Diệp Tri Thu kinh ngạc, cảm giác Liễu Yên cũng giống cha mình, có chút không bình thường.
“Có gì không ổn? Tôi vẫn thường ngủ cùng chị ấy trong quan tài mà.” Liễu Yên vừa nói vừa đóng cửa lớn, ném chìa khóa tầng hầm cho Diệp Tri Thu rồi tự mình lên lầu.
Diệp Tri Thu gãi đầu, cắn răng một cái, cầm chìa khóa xuống tầng hầm.
Nếu cứ dây dưa nữa, chắc chắn sẽ bị Liễu Yên coi thường. Thế là hắn cắn răng quyết một cái, cùng Liễu Tuyết đồng quan cộng gối.
Vào tầng hầm ngầm, Diệp Tri Thu khóa trái cửa, đi đến bên quan tài của Liễu Tuyết.
Địa cung vẫn phảng phất mùi hương lạ, không rõ là dùng hương liệu gì, tuy nồng nhưng lại dễ chịu, như thấm vào tận tâm can, khiến người thư thái.
Liễu Tuyết vẫn nằm yên trong quan tài, nay đã được đắp thêm một lớp chăn mỏng.
Diệp Tri Thu nhìn Liễu Tuyết, hạ giọng nói: “Tuyết Nhi, cô thật sự có thể cảm nhận được sự tồn tại của tôi sao? Cô có nghe được tôi nói gì không? Tôi cảm thấy Yên Nhi sắp đặt như vậy không ổn lắm, bắt tôi ngủ chung với cô… có khi nào là làm tổn thương đến cô không?”
“Vậy thì anh ngủ dưới đất đi.” Giọng nói của Liễu Yên từ loa truyền âm vang lên.
Hiển nhiên là cô đang theo dõi tình hình dưới địa cung.
Diệp Tri Thu ngẩng đầu nhìn camera gắn trên trần: “Yên Nhi, tôi đang nói chuyện với chị cô, cô có thể đừng chen ngang vào được không?”
“Được rồi, anh nói tiếp đi.” Liễu Yên đáp lời.
Diệp Tri Thu lắc đầu, dựa lưng vào quan tài ngồi xếp bằng, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Quan tài thật ra cũng có thể nằm được, nhưng hắn vẫn cảm thấy không ổn. Lỡ như mình ngủ say, trong mộng làm ra hành vi cầm thú gì, bị Liễu Yên theo dõi thấy được thì thật mất mặt biết bao.
Nhưng dưới tầng hầm lạnh quá, chỉ khoảng mười độ, mà hắn chỉ mặc một chiếc áo mỏng. Tuy đã luyện võ luyện khí, nhưng vẫn không chịu nổi cái lạnh này, muốn ngủ cũng chẳng ngủ nổi.
Do dự chốc lát, Diệp Tri Thu ngẩng đầu nhìn trần, gọi lớn: “Liễu Yên, tôi có thể đem chăn đệm xuống đây không?”
“Trong quan tài có sẵn chăn rồi, cứ ngủ cạnh chị tôi là được.”
Liễu Yên trả lời.
Diệp Tri Thu bất đắc dĩ, cắn răng, thật sự tháo giày, nhảy vào quan tài, nằm bên cạnh Liễu Tuyết.
Quả nhiên bên trong ấm hơn rất nhiều, lại có cảm giác rất khó diễn tả.
Diệp Tri Thu nằm cạnh Liễu Tuyết, thì thầm nói: “Tuyết Nhi, là tôi bị ép buộc thôi. Nếu không xuống dưới, Yên Nhi nhất định sẽ chê cười tôi là đồ yếu đuối. Cô cứ yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không có ý gì bậy bạ đâu.”
Lẩm bẩm một lúc lâu, Liễu Tuyết vẫn không đáp một lời.
Diệp Tri Thu nằm rảnh rỗi, bèn len lén cầm lấy tay cô, thử cảm ứng một lần nữa, muốn xem tình trạng cơ thể cô ra sao.
Nhưng sau vài phút, hắn lại cảm thấy thần trí mơ hồ, cơn buồn ngủ dần kéo tới.
Trước mắt trở nên mịt mù, mây trắng lãng đãng, một ngọn núi xanh thấp thoáng hiện ra.
Đợi đến khi mây mù tan hết, Diệp Tri Thu phát hiện mình đang đứng giữa cánh đồng cỏ xanh, trước mặt là hoa nở bướm bay, ánh nắng rực rỡ, một nữ tử áo trắng đang mỉm cười bước tới, tà váy bay bay, phong thái như tiên.
Người ấy càng lúc càng gần, chính là Liễu Tuyết.
“Tuyết Nhi?” Diệp Tri Thu mừng rỡ, vội vàng chạy lại, hỏi: “Đây là nơi nào? Sao chúng ta lại ở đây?”
Liễu Tuyết tự nhiên nắm lấy tay hắn, mỉm cười nói: “Đây là nhà của em, tất nhiên em phải ở nơi này. Đúng rồi Tri Thu, anh có thích nơi này không?”
“Thích, thích lắm!” Diệp Tri Thu nhìn quanh một lượt, lại nhìn cô xinh đẹp như tiên bên cạnh, cười ngây ngô gật đầu.
“Vậy thì hãy ở lại đây, sống với em mãi mãi, được không?” Liễu Tuyết kéo tay hắn, nhẹ nhàng bước về phía trước.
Diệp Tri Thu cầu còn không được, lập tức gật đầu: “Quá tốt rồi! Được ở bên cạnh em, sống giữa tiên cảnh nhân gian này, đời này anh còn mong gì hơn nữa?”
Liễu Tuyết cười duyên dáng, chỉ về tòa cung điện trên đỉnh núi phía xa: “Đó là nhà của chúng ta, em dẫn anh lên xem một chút.”
Nói rồi, dưới chân Liễu Tuyết dâng lên tầng mây, nâng cả hai bay lêи đỉиɦ núi giữa tầng mây trắng xóa.
Diệp Tri Thu nhìn đại địa phía dưới, giật mình hỏi: “Tuyết Nhi, sao em lại biết bay? Em là thần tiên sao?”
“Em là thần tiên, cũng là vợ của anh.” Liễu Tuyết cười nhẹ, tiếp tục kéo hắn bay lên.
Nhưng bất ngờ phía trước lóe lên ánh sáng, một tia sét giáng xuống.
“Tri Thu, cẩn thận!” Liễu Tuyết hét lên, lập tức chắn trước mặt hắn.
Rẹt!
Tia sét đó đánh trúng người cô.
Sau tiếng sấm sét dữ dội, Liễu Tuyết bỗng biến thành một bức tượng đá, rồi cùng Diệp Tri Thu từ giữa tầng mây rơi thẳng xuống đất.
“Tuyết Nhi!” Diệp Tri Thu đau đớn gào lên, giật mình tỉnh dậy, ngồi bật dậy trong quan tài.
Hắn hoảng hốt vài giây, vội quay sang nhìn Liễu Tuyết bên cạnh, lại thấy trên gương mặt cô thế nhưng cũng lộ rõ vẻ đau thương, khóe mắt trái phải, từng dòng nước mắt xanh nhạt đang chảy xuống.
Liễu Yên thản nhiên đáp: “Có người mua thì có người bán, làm ăn kiếm tiền kiểu gì chẳng có người làm. Có gì phải ngạc nhiên? Còn về chú Phàm, anh không cần lo, ông ấy mạng lớn lắm.”
“Thôi được. Nhưng người kia mà mua xương quỷ La Sát, rất có khả năng là để đi hại người đó.”
“Trên đời này, bất kỳ công cụ nào cũng có thể hại người, đâu chỉ riêng gì xương quỷ La Sát? Một con dao phay, một cái chày cán bột cũng có thể gϊếŧ người. Chúng ta có thể quản hết sao?” Liễu Yên nói rồi đứng dậy, gom chén đũa mang vào bếp.
Dao phay với chày cán bột đúng là có thể gϊếŧ người, nhưng mục đích tồn tại của chúng là để nấu ăn, không phải để gϊếŧ người.
Còn quỷ cốt La Sát thì khác, bản thân nó chính là tà vật, tuyệt đối không thể dùng để làm chuyện gì tốt đẹp.
Chỉ là mấy lời này, Diệp Tri Thu đành nuốt vào trong lòng, không tiện nói ra. Bởi vì có nói thì cũng vô ích, với tính cách của Liễu Yên, chắc chắn sẽ không tiếp thu quan điểm của hắn.
Ăn cơm xong, Diệp Tri Thu biểu hiện vô cùng tích cực trước mặt cô, nói: “Tôi đi bố trí ngay đây, sẽ biến nhà thành nơi phòng thủ kiên cố, đảm bảo bất kỳ yêu ma quỷ quái nào cũng không đến gần được chị gái cô.”
“Bố trí thế nào?” Liễu Yên hỏi.
“Bố trí trận pháp ở trước và sau nhà, thiết lập mấy lớp cản trở.”
Diệp Tri Thu nhíu mày: “Vậy theo cô thì phải làm sao? Tôi đã mua đủ thứ rồi, giờ cô lại nói thế? Biết vậy tôi khỏi đi Cảng Châu mua đồ, còn để cô kiếm lời!”
“Đem hết đồ bỏ xuống tầng hầm ngầm. Chúng ta chỉ cần canh giữ nơi đó là được. Từ đêm nay bắt đầu, luân phiên trực đêm, một người trên lầu, một người dưới tầng hầm. Giờ chưa có việc gì, anh lên ngủ một lát đi, dưỡng sức một chút, kẻo tối lại ngủ gật.” Liễu Yên nói.
Kỳ thực hắn cũng chẳng bận tâm. Dù không có bày bố gì, chỉ dựa vào bản lĩnh đạo pháp cùng pháp khí trong tay, hắn vẫn tin có thể bảo vệ được Liễu Tuyết chu toàn.
Bày trận bày pháp chủ yếu là để làm Liễu Yên an tâm mà thôi.
“Khoan đã, anh đi ngủ dưới tầng hầm đi, tiện thể bầu bạn với chị tôi.” Liễu Yên lại nói thêm.
“Hả? Nhưng tầng hầm không có giường mà?” Diệp Tri Thu sửng sốt.
“Ngủ bên cạnh chị ấy là được, tiện canh giữ.” Liễu Yên nói tiếp.
“Hả? Vậy có ổn không?” Diệp Tri Thu kinh ngạc, cảm giác Liễu Yên cũng giống cha mình, có chút không bình thường.
“Có gì không ổn? Tôi vẫn thường ngủ cùng chị ấy trong quan tài mà.” Liễu Yên vừa nói vừa đóng cửa lớn, ném chìa khóa tầng hầm cho Diệp Tri Thu rồi tự mình lên lầu.
Diệp Tri Thu gãi đầu, cắn răng một cái, cầm chìa khóa xuống tầng hầm.
Nếu cứ dây dưa nữa, chắc chắn sẽ bị Liễu Yên coi thường. Thế là hắn cắn răng quyết một cái, cùng Liễu Tuyết đồng quan cộng gối.
Vào tầng hầm ngầm, Diệp Tri Thu khóa trái cửa, đi đến bên quan tài của Liễu Tuyết.
Địa cung vẫn phảng phất mùi hương lạ, không rõ là dùng hương liệu gì, tuy nồng nhưng lại dễ chịu, như thấm vào tận tâm can, khiến người thư thái.
Liễu Tuyết vẫn nằm yên trong quan tài, nay đã được đắp thêm một lớp chăn mỏng.
Diệp Tri Thu nhìn Liễu Tuyết, hạ giọng nói: “Tuyết Nhi, cô thật sự có thể cảm nhận được sự tồn tại của tôi sao? Cô có nghe được tôi nói gì không? Tôi cảm thấy Yên Nhi sắp đặt như vậy không ổn lắm, bắt tôi ngủ chung với cô… có khi nào là làm tổn thương đến cô không?”
“Vậy thì anh ngủ dưới đất đi.” Giọng nói của Liễu Yên từ loa truyền âm vang lên.
Hiển nhiên là cô đang theo dõi tình hình dưới địa cung.
Diệp Tri Thu ngẩng đầu nhìn camera gắn trên trần: “Yên Nhi, tôi đang nói chuyện với chị cô, cô có thể đừng chen ngang vào được không?”
“Được rồi, anh nói tiếp đi.” Liễu Yên đáp lời.
Diệp Tri Thu lắc đầu, dựa lưng vào quan tài ngồi xếp bằng, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Quan tài thật ra cũng có thể nằm được, nhưng hắn vẫn cảm thấy không ổn. Lỡ như mình ngủ say, trong mộng làm ra hành vi cầm thú gì, bị Liễu Yên theo dõi thấy được thì thật mất mặt biết bao.
Nhưng dưới tầng hầm lạnh quá, chỉ khoảng mười độ, mà hắn chỉ mặc một chiếc áo mỏng. Tuy đã luyện võ luyện khí, nhưng vẫn không chịu nổi cái lạnh này, muốn ngủ cũng chẳng ngủ nổi.
Do dự chốc lát, Diệp Tri Thu ngẩng đầu nhìn trần, gọi lớn: “Liễu Yên, tôi có thể đem chăn đệm xuống đây không?”
“Trong quan tài có sẵn chăn rồi, cứ ngủ cạnh chị tôi là được.”
Liễu Yên trả lời.
Diệp Tri Thu bất đắc dĩ, cắn răng, thật sự tháo giày, nhảy vào quan tài, nằm bên cạnh Liễu Tuyết.
Quả nhiên bên trong ấm hơn rất nhiều, lại có cảm giác rất khó diễn tả.
Diệp Tri Thu nằm cạnh Liễu Tuyết, thì thầm nói: “Tuyết Nhi, là tôi bị ép buộc thôi. Nếu không xuống dưới, Yên Nhi nhất định sẽ chê cười tôi là đồ yếu đuối. Cô cứ yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không có ý gì bậy bạ đâu.”
Lẩm bẩm một lúc lâu, Liễu Tuyết vẫn không đáp một lời.
Diệp Tri Thu nằm rảnh rỗi, bèn len lén cầm lấy tay cô, thử cảm ứng một lần nữa, muốn xem tình trạng cơ thể cô ra sao.
Nhưng sau vài phút, hắn lại cảm thấy thần trí mơ hồ, cơn buồn ngủ dần kéo tới.
Trước mắt trở nên mịt mù, mây trắng lãng đãng, một ngọn núi xanh thấp thoáng hiện ra.
Đợi đến khi mây mù tan hết, Diệp Tri Thu phát hiện mình đang đứng giữa cánh đồng cỏ xanh, trước mặt là hoa nở bướm bay, ánh nắng rực rỡ, một nữ tử áo trắng đang mỉm cười bước tới, tà váy bay bay, phong thái như tiên.
Người ấy càng lúc càng gần, chính là Liễu Tuyết.
“Tuyết Nhi?” Diệp Tri Thu mừng rỡ, vội vàng chạy lại, hỏi: “Đây là nơi nào? Sao chúng ta lại ở đây?”
Liễu Tuyết tự nhiên nắm lấy tay hắn, mỉm cười nói: “Đây là nhà của em, tất nhiên em phải ở nơi này. Đúng rồi Tri Thu, anh có thích nơi này không?”
“Thích, thích lắm!” Diệp Tri Thu nhìn quanh một lượt, lại nhìn cô xinh đẹp như tiên bên cạnh, cười ngây ngô gật đầu.
“Vậy thì hãy ở lại đây, sống với em mãi mãi, được không?” Liễu Tuyết kéo tay hắn, nhẹ nhàng bước về phía trước.
Diệp Tri Thu cầu còn không được, lập tức gật đầu: “Quá tốt rồi! Được ở bên cạnh em, sống giữa tiên cảnh nhân gian này, đời này anh còn mong gì hơn nữa?”
Liễu Tuyết cười duyên dáng, chỉ về tòa cung điện trên đỉnh núi phía xa: “Đó là nhà của chúng ta, em dẫn anh lên xem một chút.”
Nói rồi, dưới chân Liễu Tuyết dâng lên tầng mây, nâng cả hai bay lêи đỉиɦ núi giữa tầng mây trắng xóa.
Diệp Tri Thu nhìn đại địa phía dưới, giật mình hỏi: “Tuyết Nhi, sao em lại biết bay? Em là thần tiên sao?”
“Em là thần tiên, cũng là vợ của anh.” Liễu Tuyết cười nhẹ, tiếp tục kéo hắn bay lên.
Nhưng bất ngờ phía trước lóe lên ánh sáng, một tia sét giáng xuống.
“Tri Thu, cẩn thận!” Liễu Tuyết hét lên, lập tức chắn trước mặt hắn.
Rẹt!
Tia sét đó đánh trúng người cô.
Sau tiếng sấm sét dữ dội, Liễu Tuyết bỗng biến thành một bức tượng đá, rồi cùng Diệp Tri Thu từ giữa tầng mây rơi thẳng xuống đất.
“Tuyết Nhi!” Diệp Tri Thu đau đớn gào lên, giật mình tỉnh dậy, ngồi bật dậy trong quan tài.
Hắn hoảng hốt vài giây, vội quay sang nhìn Liễu Tuyết bên cạnh, lại thấy trên gương mặt cô thế nhưng cũng lộ rõ vẻ đau thương, khóe mắt trái phải, từng dòng nước mắt xanh nhạt đang chảy xuống.
1
0
3 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
