TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 27
Chương 27: Quỷ ảnh thôn hoang vắng, du hồn dưới ánh trăng

Cách trấn Song Trung Lâu chỉ chừng hai cây số, vừa đảo mắt qua là đã thấy.

Nhưng còn chưa đến cổng làng, Diệp Tri Thu đã bảo Tề Tố Ngọc dừng xe, định xuống đi bộ vào.

Tề Tố Ngọc đành dừng xe, níu lấy tay Diệp Tri Thu, nói: “Diệp đại sư, tôi vẫn nên đi cùng anh đi, để một mình tôi trong xe… tôi sợ lắm! Trước kia tôi không sợ, vào cổ mộ cũng là chuyện bình thường. Nhưng từ khi quen anh, tôi cảm thấy cả thế giới đều là ma quỷ.”

Diệp Tri Thu gật đầu, đứng trước cổng làng, dưới ánh trăng đánh giá một lượt về phía Song Trung Lâu, khẽ cau mày.

Toàn bộ ngôi làng không có lấy một ánh đèn, cũng không hề có chút động tĩnh nào.

Tòa nhà ba tầng của nhà họ Liễu cũng yên tĩnh một cách kỳ lạ, như thể cha con họ Liễu đều đã say ngủ từ lâu.

Tề Tố Ngọc cũng ngó đông ngó tây, thấp giọng hỏi: “Diệp đại sư, có phải có gì đó không đúng không?”

Diệp Tri Thu chậm rãi bước tới, cũng hạ giọng đáp: “Trong thôn quỷ khí rất nặng, du hồn rất nhiều, âm khí dày đặc…”

“Du hồn? Sao tôi lại không thấy?” Tề Tố Ngọc rùng mình một cái, lại ôm chặt lấy cánh tay Diệp Tri Thu.

“Cô chưa khai mở linh nhãn, đương nhiên không thể thấy. Trừ khi những du hồn đó cố ý hiện hình trước mặt cô. Giống như Đàm Tư Mai vậy, nếu nàng không muốn để ngươi thấy, thì ngươi sẽ chẳng thấy gì cả; còn nếu cô ta muốn cô thấy, thì sẽ hiện thân ngay trước mắt cô.” Diệp Tri Thu giải thích.

Tề Tố Ngọc tuy sợ, nhưng lòng hiếu kỳ lại càng lớn. Cô kéo tay Diệp Tri Thu, hỏi: “Diệp đại sư, vậy anh có thể giúp tôi khai mở linh nhãn không? Để tôi được nhìn thấy du hồn thử một lần?”

“Chẳng phải cô sợ lắm sao?”

“Nhưng mà tôi tò mò mà.”

“Được thôi.” Diệp Tri Thu gật đầu, lấy trong ba lô ra một lá bùa, bảo Tề Tố Ngọc nhắm mắt lại.

Tề Tố Ngọc gật đầu, ngẩng mặt lên, nhắm chặt mắt, còn bày ra tư thế như chờ hôn.

Diệp Tri Thu đặt lá bùa lên mặt cô, rồi bấm tay niệm quyết, dùng tay vẽ vài đường hư trên bùa, miệng niệm chú: “Thần nhân đuổi thần, lục giáp sáu đinh, thượng coi Bích Lạc, hạ coi U Minh, âm dương hai mắt, cấp tốc thông linh!”

Niệm xong chú, dừng lại một chút, rồi Diệp Tri Thu gỡ lá bùa xuống, dặn: “Từ từ mở mắt ra. Nhìn thấy gì cũng đừng hét to hay làm ầm lên.”

Tề Tố Ngọc gật đầu, chậm rãi mở mắt.

Vừa mới mở mắt, cả người nàng run rẩy, sắc mặt tái mét, theo phản xạ định hét to.

May mà Diệp Tri Thu phản ứng cực nhanh, lập tức đưa tay bịt miệng cô: “Suỵt, đừng la.”

“Ưm ưm, ưm ưm…” Tề Tố Ngọc dùng mũi đáp lời, liên tục gật đầu.

Lúc này Diệp Tri Thu mới buông tay, lại thấp giọng nói: “Những du hồn này không có năng lực tấn công, chỉ là hình dạng trông đáng sợ thôi, đừng sợ.”

Tề Tố Ngọc ôm lấy eo Diệp Tri Thu, nửa người tựa vào lòng ngực hắn, mở to mắt nhìn về phía thôn Song Trong Lâu.

Trong màn sương mù mờ ảo lảng bảng như khói phủ, có đến hàng trăm bóng quỷ mông lung lờ mờ đang lảng vảng trước thôn. Chúng đi lại vô định, lắc lư chậm chạp, biểu cảm vô hồn như người chết.

Những bóng quỷ đó, phần lớn là người già, mặc áo liệm như khi nhập quan. Nhưng cũng có một số là nam nữ trẻ tuổi, hoặc đầu vỡ máu chảy, hoặc mất tay gãy chân, hoặc lưỡi thè dài ra… đủ kiểu gương mặt ghê rợn, nhìn mà rùng mình nổi da gà.

“Những cụ già đó, đa phần là người thọ tự nhiên qua đời tại nhà, nhưng chưa đi đầu thai; còn đám thanh niên, phần lớn là chết bất đắc kỳ tử, người bị tai nạn giao thông, kẻ rơi từ chỗ cao xuống mà chết. Còn những kẻ lè lưỡi ra thế kia, chính là quỷ thắt cổ tự vẫn…” Diệp Tri Thu chỉ từng đám, vừa chỉ vừa giải thích.

“Nhưng mà sao lại nhiều như vậy? Họ đang họp chợ à?” Tề Tố Ngọc run rẩy cả người, khớp hàm cũng lập cập.

“Họp chợ? Người ta hay nói ‘ngực lớn thì ngốc’, tôi thấy não cô chắc toàn là ngực.” Diệp Tri Thu phì cười, nói tiếp: “Chỗ này khí trường đặc biệt phù hợp với du hồn, giống như nước chảy về chỗ trũng, tự nhiên chúng sẽ tụ về đây.”

“Liên quan gì tới ngực chứ?” Tề Tố Ngọc bĩu môi.

“Không bàn chuyện ngực nữa, qua đó xem thử một chút.” Diệp Tri Thu nói, rồi lập tức bấm tay niệm quyết, điểm một cái lên trán và hai vai của cả hắn lẫn Tề Tố Ngọc.

“Làm vậy để làm gì?” Tề Tố Ngọc tò mò hỏi.

“Người sống trên người có ba ngọn dương hoả, ở trán và hai vai, quỷ hồn có thể thấy rõ. Tôi dùng pháp thuật Mao Sơn tắt ba ngọn lửa này đi, nếu không, hai ta vừa bước tới, lũ du hồn sẽ bị dương khí dọa chạy hết.” Diệp Tri Thu chậm rãi giải thích.

Tề Tố Ngọc gật đầu: “Thì ra ba ngọn lửa ấy là có thật.”

Diệp Tri Thu nắm lấy tay cô, chậm rãi bước về phía trước.

Tề Tố Ngọc tuy rằng trong lòng run sợ, nhưng vẫn không tự chủ được mà bước theo Diệp Tri Thu tiến về phía trước.

Hai người chậm rãi đi xuyên qua thôn, sau một lúc thì đã bị đám du hồn phát hiện.

Bởi vì ba ngọn dương hỏa trên người hai người đều đã bị Diệp Tri Thu tắt đi, nên đám du hồn kia không hề e ngại, ngược lại còn lũ lượt kéo tới gần, trừng trừng đôi mắt mờ đυ.c vô hồn mà đánh giá hai người họ.

Nhìn thấy những gương mặt người chết ghê rợn kia tiến sát đến trước mặt, Tề Tố Ngọc sợ đến mức tim đập loạn xạ, cả người căng cứng, nhưng một tiếng cũng không dám phát ra, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Trái lại, Diệp Tri Thu vẫn giữ vẻ trầm ổn như thường, bước chân khoan thai, không nhanh không chậm.

Sau khi đi vòng một lượt quanh đầu thôn cuối thôn, Diệp Tri Thu quay trở lại trước cửa tiểu lâu nhà họ Liễu, đứng lặng nhìn, nhíu mày mà không nói gì.

Cả thôn Song Trung Lâu đều tràn ngập quỷ ảnh du hồn, nhưng khu vực quanh nhà họ Liễu lại càng nghiêm trọng, du hồn tụ về đông gấp mấy lần, có thể nói là nơi tai họa nặng nề nhất trong thôn.

Vì sao nơi này lại tụ nhiều du hồn đến vậy? Diệp Tri Thu nhất thời vẫn chưa đoán ra được nguyên nhân.

Tề Tố Ngọc lặng lẽ kéo tay áo Diệp Tri Thu, ra hiệu muốn rút lui.

Diệp Tri Thu khẽ gật đầu, dắt cô quay người, cùng nhau quay lại chỗ đỗ xe ban nãy.

“Tôi sợ đến muốn vãi ra quần, không được, phải đi giải một chút đã…” Tề Tố Ngọc vừa đánh giá xung quanh, vừa rụt chân lại, run giọng nói.

“Ra phía sau xe đi, tôi không nhìn trộm đâu.” Diệp Tri Thu mở cửa xe rồi bước lên.

Tề Tố Ngọc xem chừng đúng là chịu không nổi nữa, líu ríu chạy ra sau xe, giải quyết ngay tại chỗ.

Diệp Tri Thu ngồi trong xe, trầm ngâm một chút, rồi lấy điện thoại ra, nhìn về phía nhà họ Liễu, gọi cho Liễu Yên.

Liễu Yên hình như vẫn chưa ngủ, điện thoại vừa đổ chuông vài hồi đã bắt máy, giọng bên kia vang lên: “Có chuyện gì vậy Diệp Tri Thu? Xưởng gia cụ có xảy ra chuyện gì không? Anh vẫn ổn chứ?”

Mẹ nó chứ, cô ta còn biết quan tâm người khác hả? Diệp Tri Thu thiếu chút nữa cảm động đến phát khóc!

Không dễ gì nha! Cái cô Liễu Yên lạnh như băng kia, vậy mà bây giờ lại hỏi han hắn có sao không!

“Tôi… tôi vẫn ổn. Con yêu quái trong xưởng gia cụ đã bị bắt rồi. Giờ tôi đang đứng trước thôn Song Trung Lâu.” Diệp Tri Thu trả lời.

2

0

2 tuần trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.