TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 25
Chương 25: Thuật pháp Mao Sơn, vạn quỷ phục tàng

Chiêu này của Diệp Tri Thu chính là “Trác Kiếm Quyết” của Mao Sơn, lấy ngón tay làm kiếm, vận dụng cương khí trong cơ thể để trừ tà khắc quỷ.

Bóng đen kia vừa bị Diệp Tri Thu từ xa điểm trúng một chỉ, lập tức rít lên một tiếng chói tai như mèo kêu, rồi lăn lộn rơi xuống phía bên kia giường.

Tuy nhiên, quần áo trên người Tề Tố Ngọc đã bị bóng đen kia xé rách một mảng, “xoẹt” một tiếng vang lên sắc lạnh.

Tề Tố Ngọc bật dậy, vừa tỉnh lại đã hoảng loạn nhào tới ôm chầm lấy Diệp Tri Thu, la lớn: “Có phải tiểu quỷ đến rồi không?”

“Cô đừng ôm tôi. Nó đang ở dưới gầm giường đấy, cô ôm tôi thế này, tôi ra tay làm sao được!” Diệp Tri Thu vội vàng đẩy Tề Tố Ngọc ra, chắn trước người cô.

Nói xong, hắn bất ngờ tung một cước đá lật ván giường.

Rầm! Ván giường bị đá tung, lăn xuống đất.

Dưới gầm giường, một khối sương đen mờ mịt đang cuộn tròn. Giữa làn sương, hai con mắt mèo sáng quắc hiện lên, trừng trừng nhìn chằm chằm vào Diệp Tri Thu, đầy dữ tợn.

“Ai da má ơi!” Tề Tố Ngọc sợ đến run rẩy, lại một lần nữa ôm chặt lấy Diệp Tri Thu từ phía sau.

“Cô đây là… ăn đậu hủ của tôi đấy à?” Diệp Tri Thu vẫn không rời mắt khỏi làn sương, vừa nói vừa cười.

“Mặc kệ anh nói gì… tôi… tôi sợ lắm…” Tề Tố Ngọc ôm chặt lấy eo hắn, người run lên từng đợt.

Cô vừa run, Diệp Tri Thu liền cảm nhận được hai điểm mềm mềm, ấm ấm sau lưng khẽ cọ vào, làm hắn không khỏi có chút ngứa ngáy trong lòng.

“Cô nhát như vậy mà cũng đòi bái tôi làm sư phụ?” Diệp Tri Thu cười cười:

“Đừng sợ, con súc sinh này xem ra chưa mở linh trí, không khó đối phó đâu. Chờ xem bước tiếp theo của nó thế nào đã.”

Lúc hắn đang nói, bóng đen kia khẽ động, tựa như đang lấy đà chuẩn bị tấn công.

Diệp Tri Thu vẫn không vội ra tay, chăm chú quan sát, chờ đợi.

Bỗng nhiên…

“Meo!” Một tiếng thét rợn người lại vang lên, bóng đen bật lên từ mặt đất, như một quả bóng cao su, lao thẳng về phía Diệp Tri Thu.

Lần này, Diệp Tri Thu không dùng kiếm quyết, mà bất ngờ mở miệng phun mạnh ra một hơi.

“Phù!”

Quỷ hồn vốn do âm khí tụ lại, linh hồn bám vào mà hình thành, tụ lại thì thành hình, tán ra thì hóa thành khí.

Người thanh niên đang lúc trẻ khoẻ, trong miệng mang theo dương khí, chỉ cần thở ra cũng có tác dụng sát thương nhất định với quỷ hồn.

Huống chi, đệ tử đạo môn, lại càng là người tu luyện khí mạch, mà Diệp Tri Thu lại xuất thân Mao Sơn, tu luyện chính là Cốc Y tâm pháp, lấy Thượng Thanh Huyền Khí làm chủ.

Một hơi thổi ra của hắn, so với người thường, uy lực mạnh hơn gấp bội.

Quả nhiên, bóng đen kia vừa trúng một hơi của Diệp Tri Thu, lập tức xoay vòng giữa không trung, rít lên từng tiếng thảm thiết “meo meo”, rồi xoẹt một cái từ cửa ký túc xá bay ra ngoài, lao thẳng về phía kho hàng.

“Má ơi… sợ chết đi được! Tiểu quỷ cuối cùng cũng chạy rồi!” Tề Tố Ngọc còn chưa hoàn hồn, vẫn ôm chặt lấy Diệp Tri Thu không chịu buông ra.

“Tề Tố Ngọc, cô còn muốn ôm tôi bao lâu nữa mới chịu buông?” Diệp Tri Thu nhẹ nhàng bẻ tay nàng ra, cười nói: “Không sao đâu, thứ kia vừa vào kho hàng, chính là chui đầu vào lưới. Chờ mà xem náo nhiệt đi.”

Lời vừa dứt, bên trong kho hàng liền vọng lại tiếng “meo meo” thê lương, từng tiếng kéo dài, vang lên lạnh cả sống lưng, khiến người nghe phải sởn tóc gáy.

Tề Tố Ngọc ôm lấy cánh tay Diệp Tri Thu, dè dặt hỏi: “Có phải trận pháp của anh phát huy hiệu quả rồi không? Đã bắt được cái thứ kia chưa?”

“Chỉ mới vây khốn nó thôi, chưa bắt được hẳn.” Diệp Tri Thu gật đầu nói: “Để tôi gọi vợ chồng ông Giả tới, cho họ tận mắt chứng kiến.”

Nói rồi, hắn lấy điện thoại ra gọi.

Một lúc sau, Giả Cư Khải và vợ cũng tới, nhưng rõ ràng cả hai đều sợ muốn chết, co rúm lại ôm lấy nhau, lấy can đảm mà bước vào xưởng.

Diệp Tri Thu thấy thế, bật cười trêu: “Hai người các ngươi tình cảm tốt thật đấy. Ân ân ái ái, đi đường cũng phải ôm nhau à?”

“Diệp đại sư… xin đừng đùa như thế… thứ kia… đã… bị bắt chưa?” Giả Cư Khải giọng run run, cả hai chân cũng đang run cầm cập.

“Đang bị nhốt trong kho hàng rồi, đi theo tôi.” Diệp Tri Thu gật đầu, xách la bàn lên, sải bước đi về phía kho hàng.

Tề Tố Ngọc vẫn nắm chặt cánh tay Diệp Tri Thu, theo sát không rời nửa bước.

Vợ chồng họ Giả cũng ôm chặt lấy nhau, cùng bước theo sau.

Trong kho hàng đèn đã bật sáng, ánh sáng trắng hắt xuống rõ ràng mọi thứ.

Ngay giữa gian kho, có một khối sương đen to bằng cái đấu, không ngừng cuộn xoáy, loạn vũ tung nhảy, vừa gào thét “meo meo” thảm thiết, vừa loé lên đôi mắt mèo sáng rực trong bóng tối.

Nhưng cục sương đen này không thể nào vượt ra khỏi kho hàng, dường như bị một thế lực vô hình ngăn cản, chỉ có thể hoạt động trong một phạm vi nhất định.

Cái bình hoa lớn được đặt ở chính giữa kho hàng, khối sương đen rõ ràng rất sợ hãi, mỗi lần đến gần lại tránh đi thật xa.

Diệp Tri Thu quay lại hỏi: “Ông Giả, các người xem thứ kia có phải đúng là vật đó không?”

Bà Giả nép sau lưng chồng, vừa sợ vừa run nói: “Hình như… đúng là nó…”

Giả Cư Khải thì trố mắt nhìn, do dự hỏi: “Nhưng… chú tôi nói là thấy một người cô gái kia mà, cái này sao nhìn… không giống?”

Diệp Tri Thu cười nhạt: “Ông Giả, đừng có mơ tưởng đến phụ nữ nữa. Đó là chú của ông khoe khoang bốc phét đấy. Thứ này còn chưa mở linh trí, căn bản không thể hóa thành hình người, cũng chẳng thể nói chuyện được. Nếu nó thật sự biến thành mỹ nữ được, thì ông đường chú nhà ông chắc đã sớm chết không nhắm mắt rồi!”

Theo quan sát của Diệp Tri Thu, thứ quỷ vật trong kho hiện giờ chỉ là một dạng quỷ miêu cấp thấp, mới chỉ có bản năng động vật, chưa hề phát triển trí tuệ.

“Cái lão già đó đúng là nổ như bom, gạt cả nhà tôi một trận!” Giả Cư Khải bực tức mắng to một câu, rồi quay sang hỏi: “Diệp đại sư, vậy… giờ phải làm sao?”

Diệp Tri Thu khẽ phất tay: “Giờ tôi đi thu phục quỷ vật, các người cứ ở yên đó, giữ im lặng cho tôi.”

Nói xong, hắn từng bước chậm rãi tiến về phía trước, ánh mắt chăm chú nhìn cục sương đen đang quằn quại kia.

Tề Tố Ngọc không dám theo sau, liền ở lại đứng cạnh vợ chồng Giả gia, tim đập thình thịch, lo lắng dõi theo bóng lưng Diệp Tri Thu bước vào trận pháp.

“Meo meo!”

Quỷ miêu trừng mắt nhìn chằm chằm Diệp Tri Thu, gào lên một tiếng lạnh toát, ánh mắt đầy ác độc và thù hận.

Diệp Tri Thu cười khẩy, đứng vững không động, tay phải lập tức kết một dấu “Lão Quân Quyết”, tay chỉ tứ phương, đồng thời miệng niệm chú: “Khai thiên môn, bế mà hộ, lưu nhân môn, tuyệt quỷ lộ, hoành kim lương, giá ngọc trụ. Mao Sơn sắc lệnh, vạn quỷ phục tàng, thu!”

Lời chú vừa dứt, bốn phía trong kho, các phương vị mà Diệp Tri Thu đã từng điểm qua bỗng nhiên lóe lên ánh sáng đỏ mờ mờ, như có linh quang trấn áp!.

Quỷ miêu rốt cuộc lộ nguyên hình, thân hình co rụt, quỳ rạp xuống đất như mèo nhà bị dọa, không dám nhúc nhích.

Sau khi hiện hình, quỷ miêu trông giống mèo thường, nhưng kích thước to lớn dị thường, toàn thân đen nhánh như mực, hai mắt bốc oán khí dày đặc, khiến ai nhìn vào cũng lạnh sống lưng.

“To thế… Một con mèo to như thế,hóa ra là thứ này!” Vợ chồng Giả Cư Khải đồng thanh là lên thất thanh.

Tề Tố Ngọc cũng run lẩy bẩy, lí nhí nói: “Thì ra mèo… cũng có thể hóa quỷ.”

Diệp Tri Thu mỉm cười, thu lại chỉ quyết, rồi vỗ tay kết ấn, miệng tiếp tục niệm chú: “Thiên vi tượng, mà vi tướng. Hóa ban công, triệu ngục đem. Lập lao mắt, biến thiết giường. Ngàn cân khóa, vạn cân trượng. Tam Mao Truy Hồn Ấn, bách tà bất xâm. Định!”

Chú ngữ vừa dứt, một đạo ánh sáng đỏ từ lòng bàn tay Diệp Tri Thu phóng ra, lan rộng về phía quỷ miêu như lưới ánh sáng bao phủ.

“Meo!” Quỷ miêu lập tức gào thét, rõ ràng đã sinh lòng sợ hãi, nhảy vọt lên, chui thẳng vào cái bình hoa đang đặt giữa kho.

Trong chớp mắt, đoàn sương đen cũng theo đó rút vào trong bình, toàn bộ kho hàng lập tức yên tĩnh trở lại, không còn một tiếng động.

Diệp Tri Thu gật đầu, rút ra một tờ bùa, dán chặt lên miệng bình hoa, rồi ôm lấy bình mang về.

Giả Cư Khải lau mồ hôi lạnh đọng đầy trên trán, giọng run run hỏi: “Diệp đại sư, bây giờ thứ kia bị bắt rồi, vậy nhà xưởng của tôi có được yên ổn không?”

Diệp Tri Thu lắc đầu: “Chuyện vẫn chưa kết thúc đâu. Dù tôi đã bắt được quỷ miêu, nhưng phiền toái thật sự vẫn còn đấy.”

Vợ chồng họ Giả cùng lúc tái mặt, hoảng hốt hỏi: “Còn chuyện gì nữa?”

Diệp Tri Thu chậm rãi nói: “Quỷ miêu xuất thế, tất khắc một người. Hai người, ắt có một bị tà khí cắn ngược. Nhẹ thì bách bệnh đeo bám, nặng thì giảm thọ, mệnh bạc. Giờ các người nên thương lượng cho kỹ. Ai nguyện hy sinh chính mình, để bảo hộ người kia?

Trên trán Giả Cư Khải lại túa ra mồ hôi lạnh, run giọng nói lắp: “Không… không phải vậy chứ? Diệp đại sư, ngài… gϊếŧ chết con quỷ miêu đó, chẳng lẽ cũng không được sao?”

Diệp Tri Thu thở dài một tiếng, lắc đầu: “Gϊếŧ nó cũng vô ích. Ông từng nghe câu ‘mèo có chín mạng’ chưa?”

Giả Cư Khải gật đầu như gà mổ thóc.

Diệp Tri Thu chậm rãi giải thích: “Mèo có chín mạng, không phải nói thật sự có chín cái mạng, gϊếŧ mãi không chết. Mà là vì mèo là loài có lòng trả thù cực mạnh, có thể luân hồi chín đời, chuyển thế nhiều lần để báo oán. Nếu tôi gϊếŧ nó ngay bây giờ, không tới một năm, nó sẽ lại chuyển thế trở lại, khi đó càng mạnh hơn, càng khó đối phó!”

Hai mắt Giả Cư Khải trợn trừng, cả người như mất hồn, lẩm bẩm như kẻ mộng du: “Vậy… làm sao bây giờ… làm sao bây giờ?”

Bà Giả bỗng nhiên cắn răng một cái, như đã quyết điều gì, bước lên một bước, nói: “Diệp đại sư! Xin để con quỷ miêu đó báo ứng lên người tôi, để lão già này được sống yên ổn!”

4

0

3 tuần trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.