0 chữ
Chương 14
Chương 14: Mộ phần người chết, mỹ nữ trong quan tài
“Lại đâu phải đầm rồng hang hổ gì, sao lại không dám?” Diệp Tri Thu cười khẩy, dứt khoát nhấc chân bước tới: “Chỉ là nơi này tối quá, chú có thể bật đèn được không? Còn nữa, cha vợ à, chẳng lẽ Liễu Tuyết ở dưới tầng hầm này thật sao?”
Liễu Chính Lương không đáp, chỉ lặng lẽ vươn tay bật công tắc.
Ánh đèn yếu ớt bật lên, không quá sáng, nhưng cũng đủ soi rõ xung quanh.
Diệp Tri Thu chậm rãi bước vào tầng hầm, vừa đi vừa quan sát, trong lòng không khỏi kinh ngạc thầm thốt: Tầng hầm này quá sâu, quá rộng!
Đi đến giữa hầm, ngẩng đầu nhìn ra trước, trần nhà được thiết kế thành dạng vòm thép, giống như úp ngược một cái nồi khổng lồ xuống vậy. Từ đỉnh trần đến mặt đất chừng hơn 6 mét.
Toàn bộ tầng hầm có kết cấu tròn đều, tường bốn phía nhẵn bóng, đều đúc bằng bê tông xi măng. Đường kính mặt sàn phải hơn hai trượng, diện tích cỡ khoảng 40 mét vuông.
Nghe thì không lớn, nhưng với một hộ dân thường mà xây được tầng hầm kiểu này, đúng là đủ khiến người ta sửng sốt.
Không khí dưới tầng hầm mát lạnh, nhiệt độ chỉ tầm mười độ, mang theo cảm giác âm u và ẩm ướt.
Ở góc tây bắc, một tấm màn lụa trắng mỏng treo rũ. Từ sau tấm màn, phảng phất lan tỏa ra một mùi hương kỳ dị, không rõ là mùi gì, nửa như thơm mát, nửa như lạnh lẽo.
Mơ hồ có thể thấy sau lớp màn ấy là một chiếc quan tài lớn.
Chẳng lẽ trong quan tài đó là Liễu Tuyết? Diệp Tri Thu rùng mình.
Liễu Chính Lương này rốt cuộc là người thế nào? Con gái chết rồi, không lo mai táng cho đàng hoàng, lại giấu trong tầng hầm thế này?
Chỉ trong nháy mắt, trăm mối nghi ngờ lướt qua đầu Diệp Tri Thu. Hắn thầm nghĩ: Chắc chắn cả ông già này lẫn con gái ông ta đều không phải người bình thường.
Liễu Chính Lương lúc này đã bước tới bên màn lụa, lạnh nhạt nói: “Liễu Tuyết ở đây. Cậu không tin, thì tự lại xem đi.”
Diệp Tri Thu gật đầu, bước từng bước cẩn trọng tới gần, khẽ vén tấm màn lên.
Ngay trước mắt y là một cỗ quan tài gỗ thật lớn, nắp đã được mở sẵn.
Bên trong là một thiếu nữ khoảng mười bảy, mười tám tuổi, mặc váy dài màu trắng, hai tay đặt chéo trên bụng, mắt khép hờ, sắc mặt bình thản, tựa như chỉ đang ngủ say.
Chỉ liếc nhìn thôi, lòng Diệp Tri Thu đã nhảy dựng.
Thiếu nữ này quá đỗi xinh đẹp, trán mịn màng, hàng mi cong cong, sống mũi cao thanh tú, đôi môi hơi mím, cằm nhỏ xinh xắn… bên môi còn ẩn hiện một nét cười nhàn nhạt. Thật sự giống như tiên nữ hạ phàm.
Dù cô không mở mắt, Diệp Tri Thu cũng tin chắc đôi mắt ấy, nhất định cũng đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành.
Trong không gian lạnh lẽo u tối của tầng hầm, giữa chiếc quan tài kia, cô gái đẹp như tranh ấy khiến người ta không thể rời mắt.
Lúc này, Diệp Tri Thu cảm giác mình như xuyên vào Thần Điêu Hiệp lữ, đứng giữa cổ mộ và gặp được Tiểu Long Nữ!
Phải, hình dáng và khí chất của Liễu Tuyết, giống hệt Tiểu Long Nữ bản Lý Nhược Đồng, tiên khí đầy người, khiến người ta vừa yêu vừa kính, chỉ dám xa nhìn mà không dám khinh nhờn.
Chỉ là cô gái trong quan tài kia không hề nhúc nhích, cũng không có hơi thở, giống như thực sự đã không còn sống.
Một lúc lâu như cả thế kỷ trôi qua, Diệp Tri Thu mới hoàn hồn. Nhưng ánh mắt vẫn không thể dứt khỏi gương mặt kia, đau lòng nhìn nàng, cất giọng nghèn nghẹn: “Liễu Tuyết… cô ấy sao lại thành ra thế này?”
Cô ấy là vị hôn thê của mình mà! Nếu không chết, giờ đã là vợ mình rồi!
Mà giờ, lại cô độc nằm đây, lạnh lẽo giữa tầng hầm… Diệp Tri Thu sao có thể không đau lòng?
“Nó chết rồi…” Liễu Chính Lương đứng ở đầu bên kia quan tài, khẽ thở dài.
Diệp Tri Thu trấn định lại tinh thần, khẽ hỏi: “Cô ấy mất khi nào?”
“Cách đây 5 năm.”
“5năm trước?” Diệp Tri Thu nhíu mày, ngập ngừng một thoáng rồi hỏi tiếp: “5 năm trước, Liễu Tuyết mới mười lăm tuổi. Nhưng dáng vẻ hiện tại của cô ấy, rõ ràng là 17, 18… Chẳng lẽ sau khi chết, thân thể cô ấy vẫn tiếp tục trưởng thành?”
Liễu Chính Lương gật đầu, giọng trầm buồn: “Không sai. Sau khi Tuyết Nhi mất, thân thể nó vẫn tiếp tục phát triển. Vì vậy tôi mới xây tầng hầm này, giấu nó ở đây, chỉ hy vọng một ngày nào đó, Tuyết Nhi có thể tỉnh lại.”
“Tôi có thể sờ thử cô ấy được không?” Diệp Tri Thu đưa tay ra, ngập ngừng hỏi ý cha vợ.
Vì dáng vẻ Liễu Tuyết thật sự không giống người đã khuất. Sắc mặt cô hồng hào, như đang ngủ say.
Hắn muốn tự mình kiểm tra cho rõ. Bằng không, sao có thể an tâm?
Liễu Chính Lương khẽ gật đầu, đồng ý.
Diệp Tri Thu nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
Tay cô mềm mại, da dẻ nhẵn mịn, khớp xương linh hoạt như người sống, nhưng lạnh như băng, hoàn toàn không có hơi ấm.
Một lúc sau, Diệp Tri Thu buông tay Liễu Tuyết ra, bắt đầu thử hơi thở và mạch đập.
Nhưng dù tập trung bao lâu, hắn cũng không cảm nhận được chút sinh khí nào từ Liễu Tuyết cả.
Hắn nhẹ nhàng vạch mí mắt Liễu Tuyết ra, cũng không thấy dấu hiệu tan rã hay đồng tử giãn nở.
Cô giống người chết, mà cũng như còn sống.
Sống hay chết, ở trên người Liễu Tuyết, thực sự không cách nào phân định.
“5 năm rồi, Tuyết Nhi vẫn luôn như vậy…” Liễu Chính Lương ngước nhìn mái vòm âm u phía trên, thở dài: “Tôi đã thử đủ mọi cách, cũng không thể khiến nó tỉnh lại… Haizz…”
“Diệp Tri Thu, Tuyết Nhi là vị hôn thê của cậu. Giờ nó thành ra như vậy, cậu còn muốn lấy nó không?”
“Muốn!” Diệp Tri Thu bật thốt lên, không chút do dự.
Liễu Chính Lương hơi sửng sốt, quay sang nhìn hắn: “Nó đã chết rồi, cậu cũng muốn?”
“Cho dù đã chết, cô ấy vẫn là vợ tôi!” Diệp Tri Thu nghiêm túc nói: “Chỉ cần chú đồng ý, xác nhận Tuyết Nhi đã không còn, tôi sẽ đưa cô ấy về, an táng tại phần mộ tổ tiên nhà họ Diệp. Trên mộ tôi sẽ khắc ‘Vợ của Diệp Tri Thu’, để cô ấy danh chính ngôn thuận làm con dâu nhà họ Diệp!”
Liễu Chính Lương lặng lẽ nhìn Diệp Tri Thu thật lâu, cuối cùng mới chậm rãi gật đầu, ánh mắt đầy xúc động: “Nếu Tuyết Nhi dưới suối vàng có biết, hẳn cũng nhắm mắt yên lòng.”
“Cha vợ, tình trạng của Tuyết Nhi, thật sự khó xác định sống chết. Chú nói cô ấy đã chết, nhưng thân thể vẫn trưởng thành. Chú nói cô ấy còn sống, thì cô ấy lại không có mạch đập, không có hơi thở, hôn mê suốt 5 năm trời.”
“Cho nên, tôi muốn kiểm tra thêm một bước nữa, mới có thể kết luận rõ ràng.”
“Kiểm tra thêm?” Liễu Chính Lương cau mày: “Tuyết Nhi đã như vậy 5 năm, cậu tưởng tôi chưa từng thử đủ mọi cách sao?”
“Phương pháp thường dùng trong nhân gian, tôi đều đã làm. Vô dụng.”
“Tôi là đệ tử Mao Sơn, theo sư phụ học đạo hơn mười năm.” Diệp Tri Thu trịnh trọng nói: “Có lẽ cách tôi dùng khác với những gì chú từng thử.”
Ánh mắt Liễu Chính Lương lóe lên một tia hi vọng: “Vậy theo đạo pháp Mao Sơn, sẽ kiểm tra thế nào?”
Diệp Tri Thu chậm rãi đi quanh quan tài, ánh mắt chăm chú nhìn Liễu Tuyết, vừa đi vừa nói: “Đệ tử Mao Sơn có thể dùng pháp thuật cảm ứng hồn phách. Nếu Tuyết Nhi thực sự đã chết, thì hồn phách cô ấy hẳn đã rời khỏi thân xác. Nhưng nếu hồn phách còn ở lại, vậy tức là cô ấy chưa chết.”
Liễu Chính Lương gật gù, trầm ngâm nói: “Cũng là một cách. Nhưng có ảnh hưởng gì không? Nếu Tuyết Nhi chưa chết thật, mà bị pháp thuật của cậu làm tổn thương, thì chẳng phải lại biến thành người chết thật rồi sao?”
“Không đâu, tôi có thể đảm bảo.” Diệp Tri Thu nói chắc nịch: “Trước khi dùng pháp thuật cảm ứng hồn phách, tôi sẽ làm vài bước kiểm tra bình thường.”
“Kiểm tra bình thường? Là sao?” Liễu Chính Lương hơi nhíu mày.
Diệp Tri Thu chỉ vào quan tài, rất nghiêm túc nói: “Tôi muốn nằm vào trong, ngủ chung với Tuyết Nhi, giữ cùng một tư thế với cô ấy, dùng cảm ứng pháp trong Mao Sơn thuật để cảm nhận tình trạng sinh khí của cô ấy.”
Liễu Chính Lương không đáp, chỉ lặng lẽ vươn tay bật công tắc.
Ánh đèn yếu ớt bật lên, không quá sáng, nhưng cũng đủ soi rõ xung quanh.
Diệp Tri Thu chậm rãi bước vào tầng hầm, vừa đi vừa quan sát, trong lòng không khỏi kinh ngạc thầm thốt: Tầng hầm này quá sâu, quá rộng!
Đi đến giữa hầm, ngẩng đầu nhìn ra trước, trần nhà được thiết kế thành dạng vòm thép, giống như úp ngược một cái nồi khổng lồ xuống vậy. Từ đỉnh trần đến mặt đất chừng hơn 6 mét.
Toàn bộ tầng hầm có kết cấu tròn đều, tường bốn phía nhẵn bóng, đều đúc bằng bê tông xi măng. Đường kính mặt sàn phải hơn hai trượng, diện tích cỡ khoảng 40 mét vuông.
Không khí dưới tầng hầm mát lạnh, nhiệt độ chỉ tầm mười độ, mang theo cảm giác âm u và ẩm ướt.
Ở góc tây bắc, một tấm màn lụa trắng mỏng treo rũ. Từ sau tấm màn, phảng phất lan tỏa ra một mùi hương kỳ dị, không rõ là mùi gì, nửa như thơm mát, nửa như lạnh lẽo.
Mơ hồ có thể thấy sau lớp màn ấy là một chiếc quan tài lớn.
Chẳng lẽ trong quan tài đó là Liễu Tuyết? Diệp Tri Thu rùng mình.
Liễu Chính Lương này rốt cuộc là người thế nào? Con gái chết rồi, không lo mai táng cho đàng hoàng, lại giấu trong tầng hầm thế này?
Chỉ trong nháy mắt, trăm mối nghi ngờ lướt qua đầu Diệp Tri Thu. Hắn thầm nghĩ: Chắc chắn cả ông già này lẫn con gái ông ta đều không phải người bình thường.
Diệp Tri Thu gật đầu, bước từng bước cẩn trọng tới gần, khẽ vén tấm màn lên.
Ngay trước mắt y là một cỗ quan tài gỗ thật lớn, nắp đã được mở sẵn.
Bên trong là một thiếu nữ khoảng mười bảy, mười tám tuổi, mặc váy dài màu trắng, hai tay đặt chéo trên bụng, mắt khép hờ, sắc mặt bình thản, tựa như chỉ đang ngủ say.
Chỉ liếc nhìn thôi, lòng Diệp Tri Thu đã nhảy dựng.
Thiếu nữ này quá đỗi xinh đẹp, trán mịn màng, hàng mi cong cong, sống mũi cao thanh tú, đôi môi hơi mím, cằm nhỏ xinh xắn… bên môi còn ẩn hiện một nét cười nhàn nhạt. Thật sự giống như tiên nữ hạ phàm.
Dù cô không mở mắt, Diệp Tri Thu cũng tin chắc đôi mắt ấy, nhất định cũng đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành.
Lúc này, Diệp Tri Thu cảm giác mình như xuyên vào Thần Điêu Hiệp lữ, đứng giữa cổ mộ và gặp được Tiểu Long Nữ!
Phải, hình dáng và khí chất của Liễu Tuyết, giống hệt Tiểu Long Nữ bản Lý Nhược Đồng, tiên khí đầy người, khiến người ta vừa yêu vừa kính, chỉ dám xa nhìn mà không dám khinh nhờn.
Chỉ là cô gái trong quan tài kia không hề nhúc nhích, cũng không có hơi thở, giống như thực sự đã không còn sống.
Một lúc lâu như cả thế kỷ trôi qua, Diệp Tri Thu mới hoàn hồn. Nhưng ánh mắt vẫn không thể dứt khỏi gương mặt kia, đau lòng nhìn nàng, cất giọng nghèn nghẹn: “Liễu Tuyết… cô ấy sao lại thành ra thế này?”
Cô ấy là vị hôn thê của mình mà! Nếu không chết, giờ đã là vợ mình rồi!
Mà giờ, lại cô độc nằm đây, lạnh lẽo giữa tầng hầm… Diệp Tri Thu sao có thể không đau lòng?
“Nó chết rồi…” Liễu Chính Lương đứng ở đầu bên kia quan tài, khẽ thở dài.
Diệp Tri Thu trấn định lại tinh thần, khẽ hỏi: “Cô ấy mất khi nào?”
“Cách đây 5 năm.”
“5năm trước?” Diệp Tri Thu nhíu mày, ngập ngừng một thoáng rồi hỏi tiếp: “5 năm trước, Liễu Tuyết mới mười lăm tuổi. Nhưng dáng vẻ hiện tại của cô ấy, rõ ràng là 17, 18… Chẳng lẽ sau khi chết, thân thể cô ấy vẫn tiếp tục trưởng thành?”
Liễu Chính Lương gật đầu, giọng trầm buồn: “Không sai. Sau khi Tuyết Nhi mất, thân thể nó vẫn tiếp tục phát triển. Vì vậy tôi mới xây tầng hầm này, giấu nó ở đây, chỉ hy vọng một ngày nào đó, Tuyết Nhi có thể tỉnh lại.”
“Tôi có thể sờ thử cô ấy được không?” Diệp Tri Thu đưa tay ra, ngập ngừng hỏi ý cha vợ.
Vì dáng vẻ Liễu Tuyết thật sự không giống người đã khuất. Sắc mặt cô hồng hào, như đang ngủ say.
Hắn muốn tự mình kiểm tra cho rõ. Bằng không, sao có thể an tâm?
Liễu Chính Lương khẽ gật đầu, đồng ý.
Diệp Tri Thu nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
Tay cô mềm mại, da dẻ nhẵn mịn, khớp xương linh hoạt như người sống, nhưng lạnh như băng, hoàn toàn không có hơi ấm.
Một lúc sau, Diệp Tri Thu buông tay Liễu Tuyết ra, bắt đầu thử hơi thở và mạch đập.
Nhưng dù tập trung bao lâu, hắn cũng không cảm nhận được chút sinh khí nào từ Liễu Tuyết cả.
Hắn nhẹ nhàng vạch mí mắt Liễu Tuyết ra, cũng không thấy dấu hiệu tan rã hay đồng tử giãn nở.
Cô giống người chết, mà cũng như còn sống.
Sống hay chết, ở trên người Liễu Tuyết, thực sự không cách nào phân định.
“5 năm rồi, Tuyết Nhi vẫn luôn như vậy…” Liễu Chính Lương ngước nhìn mái vòm âm u phía trên, thở dài: “Tôi đã thử đủ mọi cách, cũng không thể khiến nó tỉnh lại… Haizz…”
“Diệp Tri Thu, Tuyết Nhi là vị hôn thê của cậu. Giờ nó thành ra như vậy, cậu còn muốn lấy nó không?”
“Muốn!” Diệp Tri Thu bật thốt lên, không chút do dự.
Liễu Chính Lương hơi sửng sốt, quay sang nhìn hắn: “Nó đã chết rồi, cậu cũng muốn?”
“Cho dù đã chết, cô ấy vẫn là vợ tôi!” Diệp Tri Thu nghiêm túc nói: “Chỉ cần chú đồng ý, xác nhận Tuyết Nhi đã không còn, tôi sẽ đưa cô ấy về, an táng tại phần mộ tổ tiên nhà họ Diệp. Trên mộ tôi sẽ khắc ‘Vợ của Diệp Tri Thu’, để cô ấy danh chính ngôn thuận làm con dâu nhà họ Diệp!”
Liễu Chính Lương lặng lẽ nhìn Diệp Tri Thu thật lâu, cuối cùng mới chậm rãi gật đầu, ánh mắt đầy xúc động: “Nếu Tuyết Nhi dưới suối vàng có biết, hẳn cũng nhắm mắt yên lòng.”
“Cha vợ, tình trạng của Tuyết Nhi, thật sự khó xác định sống chết. Chú nói cô ấy đã chết, nhưng thân thể vẫn trưởng thành. Chú nói cô ấy còn sống, thì cô ấy lại không có mạch đập, không có hơi thở, hôn mê suốt 5 năm trời.”
“Cho nên, tôi muốn kiểm tra thêm một bước nữa, mới có thể kết luận rõ ràng.”
“Kiểm tra thêm?” Liễu Chính Lương cau mày: “Tuyết Nhi đã như vậy 5 năm, cậu tưởng tôi chưa từng thử đủ mọi cách sao?”
“Phương pháp thường dùng trong nhân gian, tôi đều đã làm. Vô dụng.”
“Tôi là đệ tử Mao Sơn, theo sư phụ học đạo hơn mười năm.” Diệp Tri Thu trịnh trọng nói: “Có lẽ cách tôi dùng khác với những gì chú từng thử.”
Ánh mắt Liễu Chính Lương lóe lên một tia hi vọng: “Vậy theo đạo pháp Mao Sơn, sẽ kiểm tra thế nào?”
Diệp Tri Thu chậm rãi đi quanh quan tài, ánh mắt chăm chú nhìn Liễu Tuyết, vừa đi vừa nói: “Đệ tử Mao Sơn có thể dùng pháp thuật cảm ứng hồn phách. Nếu Tuyết Nhi thực sự đã chết, thì hồn phách cô ấy hẳn đã rời khỏi thân xác. Nhưng nếu hồn phách còn ở lại, vậy tức là cô ấy chưa chết.”
Liễu Chính Lương gật gù, trầm ngâm nói: “Cũng là một cách. Nhưng có ảnh hưởng gì không? Nếu Tuyết Nhi chưa chết thật, mà bị pháp thuật của cậu làm tổn thương, thì chẳng phải lại biến thành người chết thật rồi sao?”
“Không đâu, tôi có thể đảm bảo.” Diệp Tri Thu nói chắc nịch: “Trước khi dùng pháp thuật cảm ứng hồn phách, tôi sẽ làm vài bước kiểm tra bình thường.”
“Kiểm tra bình thường? Là sao?” Liễu Chính Lương hơi nhíu mày.
Diệp Tri Thu chỉ vào quan tài, rất nghiêm túc nói: “Tôi muốn nằm vào trong, ngủ chung với Tuyết Nhi, giữ cùng một tư thế với cô ấy, dùng cảm ứng pháp trong Mao Sơn thuật để cảm nhận tình trạng sinh khí của cô ấy.”
3
0
3 tuần trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
