0 chữ
Chương 13
Chương 13: Con gái nhà họ Liễu, địa đạo quỷ bí
Lúc này Liễu Chính Lương mới hừ lạnh một tiếng, “rầm” một cái đóng sầm cửa lớn lại, sau đó vác ghế ra ngồi ngay sau cánh cửa.
Xem bộ dáng ấy, nếu Diệp Tri Thu không trả lại pháp khí Bát Tiên, thì ông ta nhất quyết không cho hắn bước chân ra khỏi cửa.
Tuy bị nhốt trong nhà họ Liễu, nhưng Diệp Tri Thu cũng chẳng lấy làm phiền. Dù sao mục đích hắn đến đây cũng là để thăm dò tình hình, ở lại càng tiện.
Chỉ là Liễu Chính Lương mặt đen sì, không nói không rằng, tay cầm món đồ nhỏ lật qua lật lại xem rất chăm chú.
Diệp Tri Thu liếc qua một cái, thứ ông ta đang cầm lại là một cái khóa Lỗ Ban!
Thở dài, quả nhiên thần kinh có vấn đề, lớn tướng rồi mà còn say mê món đồ chơi phát triển trí tuệ cho con nít?
“À, cái đó…” Diệp Tri Thu vẫn chưa biết nên gọi Liễu Chính Lương là gì, lúng túng lên tiếng: “Tôi ở lại nhà ông cũng không sao, chỉ là giờ đã quá trưa rồi, vậy cơm nước thì sao?”
Liễu Chính Lương vẫn không ngẩng đầu, thản nhiên đáp: “Gọi người mang cơm tới rồi.”
Diệp Tri Thu gật đầu, đưa mắt nhìn quanh, tìm chuyện để bắt đầu: “Tôi có thể lên lầu tham quan một chút không?”
“Không được.” Giọng Liễu Chính Lương lạnh như băng.
“Ờ, vậy thôi.” Diệp Tri Thu cũng ngồi xuống, vô vị nhìn quanh quất.
Nhà chính của nhà họ Liễu khá sạch sẽ, nhưng Diệp Tri Thu nhanh chóng phát hiện, ở sát chân cầu thang có để một đôi dép lê màu đỏ, cỡ rất nhỏ, trên mũi còn đính một đóa hoa nhỏ màu xanh lục,rõ ràng là dép của con gái. Xem ra, nhà họ Liễu đúng là có con gái thật.
Dép đã xinh thế này, con gái chắc cũng chẳng đến nỗi nào? Diệp Tri Thu thầm nghĩ, tinh thần phấn chấn hẳn lên.
Không lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng xe máy, có người mang cơm đến.
Liễu Chính Lương ra mở cửa, nhận đồ xong lại đóng sầm cửa lại.
Cơm được dọn lên bàn, Liễu Chính Lương còn mang ra một chai rượu trắng và hai chén nhỏ.
Diệp Tri Thu ngồi đối diện, cùng ông ta lặng lẽ đối ẩm.
Uống vài chén, cuối cùng Diệp Tri Thu nhịn không được mà cất tiếng: “Sao từ nãy đến giờ ông không nói lời nào vậy?”
“Tôi đâu quen biết cậu, nói chuyện làm gì?” Liễu Chính Lương vẫn chẳng buồn nhấc mí mắt.
“Vậy tôi rốt cuộc nên xưng hô với ông thế nào đây?” Diệp Tri Thu hỏi.
Cuối cùng, Liễu Chính Lương cũng ngẩng đầu, lạnh nhạt đáp: “Tôi là Liễu Chính Lương, gọi là lão Liễu là được.”
“Phụt!” Diệp Tri Thu như bị giật mình, một ngụm rượu phun thẳng vào mặt “cha vợ tương lai”, bật dậy hô to: “Cái gì? Ông chính là Liễu Chính Lương?”
“Cậu làm cái gì đó?” Liễu Chính Lương nổi giận, lau mặt rồi trừng mắt quát.
Diệp Tri Thu buông chén, lùi về sau hai bước, chắp tay hành lễ rất nghiêm chỉnh: “Cháu là Diệp Tri Thu, là con trai của Diệp Thiên Sơn ở Lang Gia. Ra mắt nhạc cha vợ tương lai!”
“Cái gì? Cậu là con trai Diệp Thiên Sơn?” Lúc này đến lượt Liễu Chính Lương sững người, trầm mặc nhìn Diệp Tri Thu.
“Đúng vậy, cha vợ, thật sự là khéo ghê, không ngờ lại gặp được chú ở chốn này. Duyên phận đấy, đúng là duyên phận!” Diệp Tri Thu cười hề hề.
Liễu Chính Lương đánh giá y thật kỹ, lát sau mới gật đầu, hỏi: “Có bằng chứng không?”
“Năm đó có lập hôn thư, đây ạ.” Diệp Tri Thu lấy từ trong người ra tờ hôn thư, cung kính dâng lên làm bằng chứng xác nhận thân phận.
Liễu Chính Lương cầm lấy xem một lúc, rồi thở dài một tiếng thật sâu: “Hai mươi năm… Hai mươi năm rồi…”
“Cha vợ, nhà chú… có con gái thật sao?” Diệp Tri Thu dè dặt hỏi.
Liễu Chính Lương như sực tỉnh, trả lại hôn thư, rồi ngồi xuống: “Ngồi đi, vừa ăn vừa nói.”
Diệp Tri Thu gật đầu, ngồi xuống lại, rót rượu mời “cha vợ”.
Một phen quanh co, cuối cùng cũng đến lúc cha vợ con rể nhận nhau.
Liễu Chính Lương uống liền mấy ly rượu, lúc này mới cất lời: “Tôi có một đứa con gái. Cậu tìm đến đây, chẳng lẽ thật sự định thực hiện hôn ước năm xưa, cưới nó làm vợ?”
“Nếu hôn ước còn hiệu lực, thì đương nhiên tôi muốn cưới con gái chú. Nhưng mà, cô ấy đang ở đâu? Tôi muốn gặp cô ấy.” Diệp Tri Thu nói.
Liễu Chính Lương lại rót một chén nữa, uống cạn rồi chậm rãi đáp: “Con gái tôi tên là Liễu Tuyết. Chỉ tiếc… nó chết rồi. Cậu còn muốn không?”
“Cái gì? Cô ấy tên Liễu Tuyết? Đã chết rồi?” Diệp Tri Thu ngẩn người, theo bản năng liếc mắt nhìn đôi dép lê đỏ ở chân cầu thang.
“Đúng thế, nó chết rồi.” Liễu Chính Lương lạnh nhạt nói, không biểu cảm.
“Không thể nào, còn trẻ như vậy, sao lại chết? Chú có thể cho biết mộ phần cô ấy ở đâu không?” Diệp Tri Thu nửa cười nửa không, vẫn dán mắt vào đôi dép kia.
Trong lòng y nghi hoặc. Lão già này chắc là muốn hủy hôn nên mới bịa ra chuyện con gái đã chết. Nhưng mà sống phải thấy người, chết phải thấy mồ, Diệp Tri Thu y không dễ bị lừa vậy đâu!
“Cậu không tin?” Liễu Chính Lương nói: “Cứ ăn cơm đi đã. Ăn xong, tôi sẽ dẫn cậu đi gặp Liễu Tuyết.”
“Được thôi, ăn xong chúng ta cùng đi viếng mộ cô ấy. Dù gì cô ấy cũng từng có hôn ước với tôi, cúng bái một chút cũng phải đạo.” Diệp Tri Thu gật đầu, tiếp tục ăn.
Liễu Chính Lương không nói thêm gì, mở hộp cơm ra ăn ngấu nghiến.
Không bao lâu sau, ông ta ăn xong, lau miệng nói: “Ăn đủ rồi, đi thôi. Tôi dẫn cậu gặp Liễu Tuyết.”
Diệp Tri Thu còn chưa ăn xong, vội vàng bỏ đũa đứng bật dậy, hỏi: “Đi viếng mộ có cần chuẩn bị ít tiền vàng, nhang đèn không?”
“Không cần. Cậu cứ đi theo tôi.” Liễu Chính Lương nói rồi nhấc chân đi về phía hậu viện.
Hả, đi hậu viện? Diệp Tri Thu thầm nghĩ: Chẳng lẽ Liễu Tuyết vẫn luôn trốn sau nhà? Hay thật sự đã chết, đặt linh vị ở đó? Trong lòng tràn ngập nghi ngờ, y lập tức bước theo sau Liễu Chính Lương.
Hậu viện rất rộng, phải đến cả trăm mét vuông, có hòn non bộ, bồn hoa, mấy cây hương trầm cổ thụ, cảnh sắc yên tĩnh thanh nhã.
Bên đông là bức tường cao, phía tây lại là một dãy sương phòng.
Diệp Tri Thu để ý thấy, cửa sương phòng kia rất to, thậm chí còn hoành tráng hơn cả cổng chính nhà họ Liễu, trông cực kỳ kỳ quái.
Liễu Chính Lương đi đến trước sương phòng, lấy chìa khóa ra mở.
Diệp Tri Thu theo vào, phát hiện bên trong chia làm hai gian, có một bức vách ở giữa. Trên vách lại có một cánh cửa lớn, chính là một cái cửa sắt chống trộm vô cùng kiên cố!
“Cha vợ, sao phòng này lại bố trí kỳ quặc vậy? Sao lại phải lắp cả cửa chống trộm ở đây?” Diệp Tri Thu làm ra vẻ hỏi bâng quơ.
Liễu Chính Lương không đáp, chỉ quay lại khóa cửa sương phòng rồi mở cửa sắt ra, bước thẳng vào bên trong.
Diệp Tri Thu bước theo, lập tức trông thấy trước mắt là một đường hầm âm u dẫn xuống lòng đất.
Địa đạo cao chừng hơn hai mét, dốc nghiêng về phía nam, không có đèn nhưng hơi lạnh phả ra từng luồng, mang theo cảm giác âm u rờn rợn.
Đã có địa đạo thì hẳn phải có tầng hầm ngầm. Nhìn hướng đi, tầng hầm chắc nằm dưới dãy phòng tây phía trước nhà.
Hơn nữa, xét theo quy mô địa đạo, diện tích tầng hầm kia e là không nhỏ chút nào.
Cha vợ này đúng là không bình thường. Trong nhà mà cũng phải đào ra cái địa đạo to như thế này để làm gì?
Diệp Tri Thu đứng ở đầu địa đạo, trong lòng nghi hoặc, do dự không bước.
Liễu Chính Lương đã xuống được vài bậc, quay đầu hỏi: “Sao? Không dám xuống à?”
Xem bộ dáng ấy, nếu Diệp Tri Thu không trả lại pháp khí Bát Tiên, thì ông ta nhất quyết không cho hắn bước chân ra khỏi cửa.
Tuy bị nhốt trong nhà họ Liễu, nhưng Diệp Tri Thu cũng chẳng lấy làm phiền. Dù sao mục đích hắn đến đây cũng là để thăm dò tình hình, ở lại càng tiện.
Chỉ là Liễu Chính Lương mặt đen sì, không nói không rằng, tay cầm món đồ nhỏ lật qua lật lại xem rất chăm chú.
Diệp Tri Thu liếc qua một cái, thứ ông ta đang cầm lại là một cái khóa Lỗ Ban!
Thở dài, quả nhiên thần kinh có vấn đề, lớn tướng rồi mà còn say mê món đồ chơi phát triển trí tuệ cho con nít?
“À, cái đó…” Diệp Tri Thu vẫn chưa biết nên gọi Liễu Chính Lương là gì, lúng túng lên tiếng: “Tôi ở lại nhà ông cũng không sao, chỉ là giờ đã quá trưa rồi, vậy cơm nước thì sao?”
Diệp Tri Thu gật đầu, đưa mắt nhìn quanh, tìm chuyện để bắt đầu: “Tôi có thể lên lầu tham quan một chút không?”
“Không được.” Giọng Liễu Chính Lương lạnh như băng.
“Ờ, vậy thôi.” Diệp Tri Thu cũng ngồi xuống, vô vị nhìn quanh quất.
Nhà chính của nhà họ Liễu khá sạch sẽ, nhưng Diệp Tri Thu nhanh chóng phát hiện, ở sát chân cầu thang có để một đôi dép lê màu đỏ, cỡ rất nhỏ, trên mũi còn đính một đóa hoa nhỏ màu xanh lục,rõ ràng là dép của con gái. Xem ra, nhà họ Liễu đúng là có con gái thật.
Dép đã xinh thế này, con gái chắc cũng chẳng đến nỗi nào? Diệp Tri Thu thầm nghĩ, tinh thần phấn chấn hẳn lên.
Không lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng xe máy, có người mang cơm đến.
Liễu Chính Lương ra mở cửa, nhận đồ xong lại đóng sầm cửa lại.
Diệp Tri Thu ngồi đối diện, cùng ông ta lặng lẽ đối ẩm.
Uống vài chén, cuối cùng Diệp Tri Thu nhịn không được mà cất tiếng: “Sao từ nãy đến giờ ông không nói lời nào vậy?”
“Tôi đâu quen biết cậu, nói chuyện làm gì?” Liễu Chính Lương vẫn chẳng buồn nhấc mí mắt.
“Vậy tôi rốt cuộc nên xưng hô với ông thế nào đây?” Diệp Tri Thu hỏi.
Cuối cùng, Liễu Chính Lương cũng ngẩng đầu, lạnh nhạt đáp: “Tôi là Liễu Chính Lương, gọi là lão Liễu là được.”
“Phụt!” Diệp Tri Thu như bị giật mình, một ngụm rượu phun thẳng vào mặt “cha vợ tương lai”, bật dậy hô to: “Cái gì? Ông chính là Liễu Chính Lương?”
“Cậu làm cái gì đó?” Liễu Chính Lương nổi giận, lau mặt rồi trừng mắt quát.
“Cái gì? Cậu là con trai Diệp Thiên Sơn?” Lúc này đến lượt Liễu Chính Lương sững người, trầm mặc nhìn Diệp Tri Thu.
“Đúng vậy, cha vợ, thật sự là khéo ghê, không ngờ lại gặp được chú ở chốn này. Duyên phận đấy, đúng là duyên phận!” Diệp Tri Thu cười hề hề.
Liễu Chính Lương đánh giá y thật kỹ, lát sau mới gật đầu, hỏi: “Có bằng chứng không?”
“Năm đó có lập hôn thư, đây ạ.” Diệp Tri Thu lấy từ trong người ra tờ hôn thư, cung kính dâng lên làm bằng chứng xác nhận thân phận.
Liễu Chính Lương cầm lấy xem một lúc, rồi thở dài một tiếng thật sâu: “Hai mươi năm… Hai mươi năm rồi…”
“Cha vợ, nhà chú… có con gái thật sao?” Diệp Tri Thu dè dặt hỏi.
Liễu Chính Lương như sực tỉnh, trả lại hôn thư, rồi ngồi xuống: “Ngồi đi, vừa ăn vừa nói.”
Diệp Tri Thu gật đầu, ngồi xuống lại, rót rượu mời “cha vợ”.
Một phen quanh co, cuối cùng cũng đến lúc cha vợ con rể nhận nhau.
Liễu Chính Lương uống liền mấy ly rượu, lúc này mới cất lời: “Tôi có một đứa con gái. Cậu tìm đến đây, chẳng lẽ thật sự định thực hiện hôn ước năm xưa, cưới nó làm vợ?”
“Nếu hôn ước còn hiệu lực, thì đương nhiên tôi muốn cưới con gái chú. Nhưng mà, cô ấy đang ở đâu? Tôi muốn gặp cô ấy.” Diệp Tri Thu nói.
Liễu Chính Lương lại rót một chén nữa, uống cạn rồi chậm rãi đáp: “Con gái tôi tên là Liễu Tuyết. Chỉ tiếc… nó chết rồi. Cậu còn muốn không?”
“Cái gì? Cô ấy tên Liễu Tuyết? Đã chết rồi?” Diệp Tri Thu ngẩn người, theo bản năng liếc mắt nhìn đôi dép lê đỏ ở chân cầu thang.
“Đúng thế, nó chết rồi.” Liễu Chính Lương lạnh nhạt nói, không biểu cảm.
“Không thể nào, còn trẻ như vậy, sao lại chết? Chú có thể cho biết mộ phần cô ấy ở đâu không?” Diệp Tri Thu nửa cười nửa không, vẫn dán mắt vào đôi dép kia.
Trong lòng y nghi hoặc. Lão già này chắc là muốn hủy hôn nên mới bịa ra chuyện con gái đã chết. Nhưng mà sống phải thấy người, chết phải thấy mồ, Diệp Tri Thu y không dễ bị lừa vậy đâu!
“Cậu không tin?” Liễu Chính Lương nói: “Cứ ăn cơm đi đã. Ăn xong, tôi sẽ dẫn cậu đi gặp Liễu Tuyết.”
“Được thôi, ăn xong chúng ta cùng đi viếng mộ cô ấy. Dù gì cô ấy cũng từng có hôn ước với tôi, cúng bái một chút cũng phải đạo.” Diệp Tri Thu gật đầu, tiếp tục ăn.
Liễu Chính Lương không nói thêm gì, mở hộp cơm ra ăn ngấu nghiến.
Không bao lâu sau, ông ta ăn xong, lau miệng nói: “Ăn đủ rồi, đi thôi. Tôi dẫn cậu gặp Liễu Tuyết.”
Diệp Tri Thu còn chưa ăn xong, vội vàng bỏ đũa đứng bật dậy, hỏi: “Đi viếng mộ có cần chuẩn bị ít tiền vàng, nhang đèn không?”
“Không cần. Cậu cứ đi theo tôi.” Liễu Chính Lương nói rồi nhấc chân đi về phía hậu viện.
Hả, đi hậu viện? Diệp Tri Thu thầm nghĩ: Chẳng lẽ Liễu Tuyết vẫn luôn trốn sau nhà? Hay thật sự đã chết, đặt linh vị ở đó? Trong lòng tràn ngập nghi ngờ, y lập tức bước theo sau Liễu Chính Lương.
Hậu viện rất rộng, phải đến cả trăm mét vuông, có hòn non bộ, bồn hoa, mấy cây hương trầm cổ thụ, cảnh sắc yên tĩnh thanh nhã.
Bên đông là bức tường cao, phía tây lại là một dãy sương phòng.
Diệp Tri Thu để ý thấy, cửa sương phòng kia rất to, thậm chí còn hoành tráng hơn cả cổng chính nhà họ Liễu, trông cực kỳ kỳ quái.
Liễu Chính Lương đi đến trước sương phòng, lấy chìa khóa ra mở.
Diệp Tri Thu theo vào, phát hiện bên trong chia làm hai gian, có một bức vách ở giữa. Trên vách lại có một cánh cửa lớn, chính là một cái cửa sắt chống trộm vô cùng kiên cố!
“Cha vợ, sao phòng này lại bố trí kỳ quặc vậy? Sao lại phải lắp cả cửa chống trộm ở đây?” Diệp Tri Thu làm ra vẻ hỏi bâng quơ.
Liễu Chính Lương không đáp, chỉ quay lại khóa cửa sương phòng rồi mở cửa sắt ra, bước thẳng vào bên trong.
Diệp Tri Thu bước theo, lập tức trông thấy trước mắt là một đường hầm âm u dẫn xuống lòng đất.
Địa đạo cao chừng hơn hai mét, dốc nghiêng về phía nam, không có đèn nhưng hơi lạnh phả ra từng luồng, mang theo cảm giác âm u rờn rợn.
Đã có địa đạo thì hẳn phải có tầng hầm ngầm. Nhìn hướng đi, tầng hầm chắc nằm dưới dãy phòng tây phía trước nhà.
Hơn nữa, xét theo quy mô địa đạo, diện tích tầng hầm kia e là không nhỏ chút nào.
Cha vợ này đúng là không bình thường. Trong nhà mà cũng phải đào ra cái địa đạo to như thế này để làm gì?
Diệp Tri Thu đứng ở đầu địa đạo, trong lòng nghi hoặc, do dự không bước.
Liễu Chính Lương đã xuống được vài bậc, quay đầu hỏi: “Sao? Không dám xuống à?”
4
0
3 tuần trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
