TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 9
Chương 9: Đừng cãi nhau nữa có được không ạ?

Biết rằng Minh Dục sau khi khôi phục trí nhớ thì coi thường mình, nhưng điều đó không có nghĩa là Tống Thanh Bội có thể chấp nhận sự chỉ trích đầy vẻ bề trên, nàng nhíu mày phản bác: "Tôi thừa nhận, cô quả thực ưu tú hơn tôi rất nhiều, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi phải vô điều kiện chấp nhận..."

"Tống Thanh Bội, cô không có tư cách ra điều kiện với tôi."

Minh Dục gần như tàn nhẫn mà chế giễu: "Lời biện giải của kẻ yếu chẳng qua chỉ là cái cớ cho sự bất tài của chính mình."

Lời này thật sự làm tổn thương người khác, Tống Thanh Bội bị cô làm cho tức đến mức ăn nói không lựa lời: "Ha~ Làm người cũng đừng nên quá cay nghiệt, mạnh như Thượng tướng Minh Dục cô đây, chẳng phải cũng có lúc lưu lạc đến tinh cầu rác rưởi, thảm hại chật vật đó sao..."

Minh Dục nghiến răng rít ra hai chữ: "Câm miệng!"

Tinh cầu rác rưởi là nỗi nhục cả đời của cô, là giới hạn cấm không thể bị nhắc đến.

Nhất là mỗi khi nghĩ đến việc mình đã phải hạ mình cầu hoan một Alpha hạ đẳng, thậm chí còn khóc lóc, cầu xin, chìm đắm dưới thân đối phương, cô liền hận đến mức tròng mắt như muốn nứt ra.

Alpha hạ đẳng này còn dám ăn nói ngông cuồng trước mặt cô, đây là một sự sỉ nhục. Sẽ có một ngày, cô phải bắt nàng trả một cái giá đắt cho tất cả những chuyện hôm nay.

Đáy mắt Minh Dục lóe lên tia sắc lạnh, Tống Thanh Bội có thể cảm nhận rõ ràng sát ý của cô, mạnh mẽ y như lúc cô mới khôi phục trí nhớ.

Dù đã cách một thời gian dài, trái tim nàng vẫn không khỏi nhói lên từng cơn đau đớn, tựa như nơi mềm yếu nhất sâu trong lòng, không biết lúc nào sẽ bị đào lên, khiến nàng đau đến thấu tim gan.

Theo bản năng, tay nàng bất giác nắm chặt lấy vạt áo, đốt ngón tay trắng bệch, dùng hết sức siết thành quyền, dường như đang đè nén cảm xúc trong lòng.

Tống Thanh Bội có biểu hiện bất thường, nhưng Minh Dục không hề nhận ra.

Cô cười lạnh, nói từng chữ một, như thể bật ra từ kẽ răng: "Tống Thanh Bội, tôi cảnh cáo cô lần cuối, đừng có khıêυ khí©h tôi."

Trong lúc hai người đối đầu, Tụng Tụng đã hoàn hồn sau cơn hoảng sợ, cẩn thận liếc nhìn hai người, đôi mắt to ngấn lệ.

Cô bé rụt rè ngẩng đầu, giọng nói nức nở: "Đừng cãi nhau nữa có được không ạ?"

Cơn giận của Minh Dục vẫn chưa nguôi, nhưng vì con gái còn nhỏ, cô đành nén lại sự khó chịu trong lòng, ánh mắt quét về phía Tống Thanh Bội đầy hàm ý cảnh cáo.

Trong một khoảnh khắc, Tống Thanh Bội đột nhiên có chút hối hận vì đã nói ra những lời đó, nàng không nên chọc giận Minh Dục.

Rốt cuộc, vào thời khắc Minh Dục khôi phục trí nhớ, người vợ mà nàng yêu, và cũng yêu nàng, đã chết rồi. Bây giờ cô là Thượng tướng Đế quốc cao cao tại thượng, việc bị một Alpha hạ đẳng đánh dấu là nỗi sỉ nhục của cô, nếu không phải vì hai người có con gái làm ràng buộc, có lẽ năm đó Minh Dục đã gϊếŧ nàng rồi cũng nên.

Thấy dáng vẻ tủi thân bé nhỏ của Tụng Tụng, Tống Thanh Bội đau lòng, vội vàng cúi xuống bế cô bé lên, dịu dàng dỗ dành: "Được, sẽ không cãi nhau nữa, bảo bối, đừng khóc nữa, được không?"

Tụng Tụng khụt khịt một tiếng, ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng! Tụng Tụng ngoan, không cãi nhau nữa."

Thấy cô bé nín khóc, Tống Thanh Bội thở phào một hơi, những cảm xúc mãnh liệt nơi đáy mắt đã sớm lắng lại, nàng bình tĩnh nhìn Minh Dục: "Tôi sẽ không nhắc lại bất cứ chuyện gì trước đây nữa, chỉ là về vấn đề giáo dục của Tụng Tụng, tôi hy vọng cô đừng quá khích. Tụng Tụng bây giờ mới ba tuổi, con bé cần một khoảng thời gian để thích nghi, không thể một bước lên trời được."

Minh Dục thờ ơ đáp: "Cô vẫn chưa có tư cách dạy tôi phải làm thế nào."

Cô không thèm để ý đến Tống Thanh Bội nữa, cúi người chìa tay về phía Tụng Tụng, giọng nói dịu đi: "Tụng Tụng, Mami đưa con đi lái cơ giáp nhé?"

9

0

1 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.